Câu chuyện “Học viện quân sự Liệt Hỏa” lấy bối cảnh vào thời dân quốc, những năm Trung Quốc bị Nhật Bản xâm lược, tình hình chính sự trong nước vô cùng hỗn loạn. Tại thời điểm chiến tranh loạn lạc ấy, một nữ sinh mang tên Tạ Tương sống tại Bắc Bình xa xôi vì muốn hoàn thành tâm nguyện của anh trai đã mất của mình mà đóng giả làm nam nhi, đi đến Thuận Viễn.
Tạ Tương lấy tên họ của anh trai mình là Tạ Lương Thần để đăng ký ghi danh tại trường học quân sự Liệt Hỏa. Anh trai cô khi còn sống khát khao trở thành học viên ở đây, nhưng tâm nguyện còn chưa thành thì người đã mất. Tạ Tương lặn lội từ Bắc Bình đến Thuận Viễn, tự tay dứt khoát cắt đi mái tóc dài, mặc lên người trang phục nam giới, đổi tên của mình từ Tạ Tương thành Tạ Lương Thần.
Cứ thế, Tạ Tương trở thành học viên trường quân đội Liệt Hỏa. Học viện quân sự này chuyên đào tạo những thanh thiếu niên yêu nước, mong muốn cống hiến sức lực bản thân trước tình cảnh khó khăn của nước nhà. “Liệt Hỏa”, nghĩa là lửa rực, tựa như nhiệt huyết thanh xuân luôn bùng cháy dữ dội của những con người trong câu chuyện này.
Tại học viện Liệt Hỏa, Tạ Tương gặp được các bạn cùng chí hướng, cùng nhau trải qua những ngày tháng học tập vui vẻ thoải mái, cùng sát cánh làm nhiệm vụ bất chấp hiểm nguy, cùng nuôi giấc mộng chiến đấu vì tổ quốc. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Cố Yến Trinh là bạn cùng phòng của Tạ Tương, hắn là công tử thế gia tại Nam Kinh, tính tình ngả ngớn phong lưu, là ví dụ điển hình cho “phá gia chi tử”. Một người sống tiêu dao tự tại đã quen, bị ép đến một nơi khuôn khổ như học viện quân sự Liệt Hỏa ít nhiều sẽ cảm thấy không quen, ngày ngày làm loạn, ngày ngày đánh nhau, sinh sự với bạn cùng phòng Tạ Tương. Tạ Tương và Cố Yến Trinh giống như chó với mèo, hay đúng hơn có thể gọi là hoan hỉ oan gia.
Cố Yến Trinh được Tạ Tương ví là nắng gắt, bởi vì hắn quá nổi bật, quá rực rỡ như ánh nắng ban trưa, có thể sống tự tại không nể nang ai. Nhưng nếu như Cố Yến Trinh là nắng gắt, thì Thẩm Quân Sơn lại chính là sương lạnh.
Tạ Tương gặp được Thẩm Quân Sơn, anh là Nhị thiếu gia nhà họ Thẩm, vì lòng yêu nước mà ghi danh tại học viện quân sự. Đối với Tạ Tương, Thẩm Quân Sơn là một người vô cùng đặc biệt. Anh cùng trang lứa với mọi học viên nơi đây, nhưng khác với những thanh niên tràn ngập dư vị thanh xuân ấy, anh giống như một quân nhân thực thụ đã tôi luyện qua lửa bỏng nhân gian.
Thẩm Quân Sơn luôn mang vẻ mặt trầm mặc lạnh lùng, kiệm lời ít nói, nhưng lại toát ra khí chất chín chắn trưởng thành, khiến mọi người cảm thấy an tâm, tin tưởng. Tạ Tương cảm thấy anh vô cùng đáng tin, cho nên mọi hành động, mọi lời nói của anh, cô đều tin tưởng vô điều kiện.
Nhưng ít có ai biết được đằng sau vẻ trầm mặc của Thẩm Quân Sơn là bao nhiêu tâm tư đè nặng, là bao nhiêu muộn phiền khó nói thành lời. Anh vốn là du học sinh học ngành Y, chính sự trong nước hỗn loạn chẳng phút nào yên bình, những kẻ ham sống sợ chết nếu trốn được sẽ trốn, nhưng anh lại chọn trở về nước. Anh tự ý thức rất rõ nghĩa vụ của bản thân đối với tình cảnh đất nước bị kẻ thù xâm lược.
Tạ Tương hỏi Thẩm Quân Sơn rằng, thế cục trong nước chiến tranh liên miên, tại sao lại trở về. Khi đó anh trả lời rằng: “Trốn không được, có một số việc cần phải có người làm”. Mà người đó, chính là Thẩm Quân Sơn anh.
Có một lần quân Nhật phóng hỏa đốt cháy nhà máy của Thẩm gia, hại chết rất nhiều sinh mạng vô tội, nhưng những tên hung thủ đáng hận kia lại được cấp trên che chở và được thả khỏi nhà lao. Học viên Liệt Hỏa bất bình, biểu tình phản đối quyết định này. Nhưng chỉ có mình Thẩm Quân Sơn trực tiếp chặn đường chiếc xe chở những tên Nhật Bản ở nơi hoang vắng, trực tiếp giết chết bọn họ.
Thẩm Quân Sơn là chàng thiếu niên trầm tĩnh lạnh lùng, mang trong tim lòng nhiệt thành như lửa.
Thẩm Quân Sơn và Tạ Tương cùng trải qua những ngày tháng học tập tại trường quân sự Liệt Hỏa, cùng kề vai sát cánh trong khi thi hành nhiệm vụ, cùng đối mặt với giây phút thập tử nhất sinh. Tháng ngày trôi qua lặng lẽ, Thẩm Quân Sơn lại chợt nhận ra mình nảy sinh cảm xúc kỳ quái đối với người anh em thân thiết này.
Bởi vì hoảng loạn trước tình cảm cấm kị, vì hoang mang bởi những ý nghĩ khó nói thành lời, Thẩm Quân Sơn không biết làm sao đối mặt với Tạ Tương, vì vậy anh chọn cách trốn tránh Tạ Tương để bình ổn trái tim đang hoảng hốt.
Cho đến khi nhận ra Tạ Tương thực ra là nữ sinh giả trang nam nhi, không cần nói cũng biết Thẩm Quân Sơn mừng rỡ đến mức nào. Tình cảm đè nén đã lâu, giờ đây giống như tìm được một lối thoát. Nhưng mà đáng tiếc, khi anh nhận ra anh có hi vọng sẽ được ở bên cô, thì Tạ Tương và Cố Yến Trinh đã thành đôi từ lúc nào.
…
Ở cửa ra vào, cánh tay đã bị Thẩm Quân Sơn đè chặt. Thẩm Quân Sơn hỏi thẳng, “Tôi không có cơ hội, phải không?”
Thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, Cố Yến Trinh và Tạ Tương ở cùng nhau là chuyện dễ thấy được, cô đối đãi với anh không giống như đối đãi với Cố Yến Trinh, ánh mắt cô nhìn Cố Yến Trinh là điều anh cầu mà không thể có được.
Như mưa xuân vào đêm, dù nhiều hay ít thành phần không thể che giấu, lại chất chứa vô số nhu tình cùng mật ý.
Tạ Tương cũng không che dấu, nói trắng ra, “Tôi thích cậu ta, cực kỳ cực kỳ thích.”
Thẩm Quân Sơn hít ngược một hơi khí lạnh, ngực đau nhức. Anh cảm thấy nơi nào đó trong lòng mình như đổ nát, tràn ra vị chua xót, làm đầu lưỡi anh như nếm được vị đắng.
Bây giờ nhìn vào cặp mắt to sáng rực, trong lòng anh sinh ra một loại cảm giác bất lực.
Lần đầu tiên anh không biết nên nói gì cho tốt, tiếng gió ào ào, như thấp giọng lải nhải, thay anh kể ra tâm sự. Nhìn biểu tình thản nhiên của Tạ, Thẩm Quân Sơn cười khổ nói: Hôm nay em trang điểm, rất đẹp.”
Tạ Tương cúi đầu nhìn bản thân, chỉ là quần áo tầm thường, nhưng cô hiểu cảm giác này, chỉ cần là người mình thích, cho dù thế nào cũng đẹp.
Anh đứng dưới bóng cây nhìn cô, tự giễu mà cười cười, đây là lần thất vọng nhất trong cuộc đời anh anh hoàn toàn hiểu được, người này gần trong gang tấc, nhưng lại không thuộc về mình.
“Cảm ơn, em… Thực xin lỗi.”
“Tôi biết, bảo trọng, Tạ Tương.”
Tạ Tương nhìn vào mắt anh, “Anh cũng vậy.”
Thẩm Quân Sơn nhìn cô, muốn ôm, nhưng vẫn thu tay lại, đôi tay bên hông nắm chặt thành quyền.
…
Mình có thể cảm nhận được, Tạ Tương trong những ngày tháng vừa vào trường đã thích Thẩm Quân Sơn. Bởi vì thích anh, cô mới tin tưởng anh vô điều kiện, bởi vì thích anh, cô mới cảm thấy có chút gì đó buồn bực khi anh và cô gái khác ở bên nhau, bởi vì thích anh, cô mới không vui khi nghĩ anh có bạn gái.
Nhưng có lẽ tình cảm đó quá mong manh, chưa kịp nở rộ đã bị hiểu lầm anh có bạn gái vùi nát. Nếu như Thẩm Quân Sơn thích Tạ Tương sớm hơn một tí, ít nhất là vào thời điểm cô cũng đang có tình cảm với anh, vậy thì có phải Thẩm Quân Sơn và Tạ Tương đã có thể ở bên nhau rồi hay không?
Những ngày tháng mà các học viên Liệt Hỏa trải qua rất bấp bênh, rất nhiều thăng trầm. Có người ở lại, có người hi sinh, có người ra đi, có những cặp đôi hạnh phúc được ở bên nhau, cũng có người cùng người yêu chịu cảnh sinh ly tử biệt. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Đến cuối cùng, Tạ Tương và Cố Yến Tranh nắm tay nhau rời khỏi Thuận Viễn, rời khỏi học viện quân sự Liệt Hỏa đã từng gắn bó bao năm kia. Cả hai lựa chọn một nơi khác để cống hiến sức lực, góp công cứu nguy cho quê hương, đợi khi đất nước thôi chiến tranh, cả hai sẽ quay về nơi đây, hẹn ngày gặp lại.
Trang truyện khép lại với cảnh tượng Thẩm Quân Sơn đứng dưới ánh chiều tà đỏ thẫm, lặng nhìn bóng lưng Tạ Tương và Cố Yến Trinh ngày càng đi xa.
Mặt trời khuất khỏi bầu trời, người con gái mà anh yêu cũng đi mất.
Đối với cái kết “Học viện quân đội Liệt Hỏa”, mình thích kết cục trong bản phim chuyển thể hơn. Năm tháng trôi qua, Thẩm Quân Sơn trở thành giáo quan của học viện quân sự Liệt Hỏa, tiếp tục đào tạo lớp lớp thiếu niên trẻ mang khát khao cứu nước giúp nhà. Đây cũng như thực hiện được phần nào tâm nguyện đất nước bình yên của Thẩm Quân Sơn. Mà cũng giống như, anh vẫn luôn ở lại Liệt Hỏa, chờ ai đó quay lại.
____
“ “: Trích từ truyện
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban