“Em không thuộc về thế giới của tôi, nhưng em vẫn bước vào đó, tôi sẽ dành cho em một chỗ, chỉ thuộc về em, nhưng mà em đừng bao giờ trầm luân, bởi vì, tôi không cứu được em!”
Nếu bạn muốn tìm đọc một chuyện tình lãng mạn với những câu từ bay bổng thì cuốn sách này chắc chắn không phải là sự lựa chọn đúng đắn. Nhưng tin tôi đi, dù đây không phải là gu của những người thích sủng nhưng nếu đã đọc, bạn sẽ không tiếc nuối đâu.
Sẽ như thế nào khi hai con người, vốn là đường thẳng song song, nay lại gặp và yêu nhau?
Đinh Kỳ, cô gái nhỏ 18 tuổi theo cha mẹ từ nông thôn chuyển lên thành phố học tại một trường trọng điểm danh giá. Giữa một thế giới đầy rẫy những điều xa lạ, trường mới, bạn học mới, cô lại trở thành nạn nhân của bạo lực học đường, bị mọi người khinh thường xa lánh, vì giọng nói và ngoại hình quê mùa của mình.
Ở cô, có sự lạc lõng giữa nơi hoa lệ khác hẳn chốn quê nhà xưa cũ, sự cô đơn, sự tức giận khi bị bỏ mặc bằng những nét mặt dửng dưng của bạn học. Cô cố vùng vẫy bằng suy nghĩ: mình sẽ đậu đại học, mình sẽ chuyển đến nơi khác và bắt đầu cuộc sống mới. Và rồi, khi gặp được Lục Kiểm, cô đơn và tức giận của cô thay bằng trầm luân không lối thoát.
Nếu Đinh Kỳ ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối thì Lục Kiểm lại là kẻ đã lún quá sâu vào màn đêm. Anh là một thằng du côn giang hồ, không công việc ổn định, không cuộc sống ổn định. Anh chẳng có thứ gì ngoài cho cô một tấm lưng dựa vào để không bị ai hiếp đáp. Anh không lương thiện, không tử tế, cuộc sống của anh chỉ có máu tanh, tình dục, thuốc phiện và những cuộc vui sa đọa.
Nhưng, cô bỏ qua mọi sự tà ác ấy trong anh, chỉ để yêu sự dịu dàng từng có. Và anh, như một thiên thần sa ngã rơi vào thế giới của Đinh Kỳ, không thể nào trốn chạy. Dù trước đây, chính anh từng cảnh cáo cô:
“Làm người đàn bà của tôi, em phải thề rằng, vĩnh viễn không được trầm luân, nếu không…”
Tình yêu của họ, vốn định sẵn là thứ tình yêu không tương lai và lối thoát, của hai thế giới bất đồng lại tồn tại trong cùng một không gian.
Mà với Lục Kiểm, người đã trầm luân vào bóng đêm quá sâu thì tình yêu của Đinh Kỳ chính là sợi tơ mềm nhẹ, tưởng mỏng manh nhưng lại quấn thật chặt vào tim, muốn cởi cũng không cởi được. Anh không muốn cô rơi vào vũng bùn này, không muốn cô lại như anh, sa ngã vì những điều không có thực. Vì anh biết, ngoài mình ra, cô còn có cả một tương lai tương sáng với ước mơ đại học cháy bỏng. Anh không xác định được, đến tột cùng là cô muốn cứu anh hay giết anh.
Anh không rõ…..
Còn Đinh Kỳ, cô yêu anh trong sự đè nén của lí trí và khao khát bên nhau cháy bỏng. Trong cô là sự mâu thuẫn giữa anh và tương lai của mình. Cô chọn tương lai, anh chọn rời bỏ cô.
Trong lần làm tình cuối, cô như cầu xin nụ hôn trằn trọc ấy hãy dài thêm, như thành toàn cho cuộc tình sâu đậm của mình. Một cuộc tình vốn đã định sẵn không lối thoát…. Lần gặp sau cùng, Lục Kiểm nói với cô:
“Hẹn gặp lại, Đinh Kỳ!”
Tôi không biết liệu sau này, Lục Kiểm có gặp lại Đinh Kỳ hay không? Cũng không biết liệu mối tình của họ có được trọn vẹn hay lại bị dòng đời xô đẩy rồi một lần nữa phải rời xa nhau? Liệu anh có nhớ rõ nụ hôn quyến luyến kia như cách cô vẫn luôn thì thầm:
I always remember your last kiss. (Em sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nụ hôn cuối cùng của anh)?
___________
Review by An dung hoa
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban