#Review
KẾ PHI THƯỢNG VỊ CÔNG LƯỢC
Tác giả: Cốt Sinh Mê
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, cung đấu, cưới trước yêu sau, nam chính thâm tình (không ngược đâu mà lo :v), 1v1, sạch, HE
Độ dài: 114 chương
Tình trạng: Hoàn
__________
Nếu có ai đó hỏi Sầm Cẩm rằng, hạnh phúc lớn nhất cuộc đời nàng là gì, ắt hẳn Sầm Cẩm sẽ không do dự mà đáp rằng, hạnh phúc lớn nhất đời này của nàng là được thành hôn với Tiêu Tiềm.
Nếu có ai đó hỏi Sầm Cẩm rằng, nỗi ân hận lớn nhất cuộc đời nàng là gì, ắt hẳn Sầm Cẩm sẽ không ngập ngừng mà đáp rằng, nỗi ân hận lớn nhất đời này của nàng là đã gặp và yêu Tiêu Tiềm.
Chỉ tiếc rằng, lúc nàng nhận ra điều đó cũng là lúc nàng trút hơi thở cuối cùng.
Nhưng lại không ngờ rằng, cái chết của một Sầm Cẩm lại là sự tái sinh của một Lâm Cẩm Nghi.
Sầm Cẩm và Lâm Cẩm Nghi vốn là biểu tỷ muội. Nhà ngoại của Sầm Cẩm là Trung Dũng hầu phủ địa vị danh giá nhưng do mẫu thân mất sớm, phụ thân tái hôn, kế mẫu lại hết lòng yêu thương chăm sóc khiến cho Sầm Cẩm từ nhỏ đã xa cách với nhà ngoại, thay vào đó lại rất mực tin tưởng kế mẫu.
Nàng đem lòng yêu Tiêu Tiềm ngay từ lần gặp đầu tiên, thậm chí không màng cả thân phận nữ nhi mà kiên quyết đòi thành hôn với chàng. Ngày đó ai cũng nghĩ Sầm Cẩm điên rồi! Tiêu Tiềm dù có thân phận hoàng tử nhưng cũng chỉ là một hoàng tử bị ghẻ lạnh, hơn nữa bên ngoài còn đồn đại rằng chàng đã đem lòng yêu một vị tiểu thư xinh đẹp, tao nhã tựa thiên tiên. Chỉ đến khi Sầm Cẩm tuyệt thực, lấy tính mạng mình ra để gây sức ép thì ngoại tổ phụ nàng - Trung Dũng hầu mới đành cầu xin hoàng đế một thánh chỉ tứ hôn.
Cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này cũng êm đẹp trong vài năm đầu, sau đó những rạn nứt bắt đầu xuất hiện. Tiêu Tiềm càng ngày càng lạnh nhạt, xa lánh và ghét bỏ Sầm Cẩm, Sầm Cẩm lại quá mệt mỏi để tìm cách hàn gắn với chàng. Nỗi u uất và thương tổn kéo dài khiến Sầm Cẩm lâm bệnh nặng. Nhưng cho tới tận lúc nhắm mắt xuôi tay, thứ khiến nàng đau đớn nhất vẫn là bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của Tiêu Tiềm.
Sầm Cẩm vẫn nghĩ đời này nàng chỉ có thể ôm hận mà chết đi như vậy, chẳng ngờ khi mở mắt ra, nàng đã trải qua một lần tái sinh, nhưng không phải trong thân xác Sầm Cẩm mà là trong cơ thể của biểu muội nàng - Lâm Cẩm Nghi. Sầm Cẩm cũng không rõ ông trời đang thương xót hay đang muốn trêu đùa nàng. Người cho nàng một cơ hội sống lại nhưng lại bắt nàng phải tận mắt chứng kiến tang lễ của chính mình.
Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn sinh sống tại Trung Dũng hầu phủ, Sầm Cẩm - lúc này là Lâm Cẩm Nghi - đã nhận ra rằng đây là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban tặng cho nàng. Sầm Cẩm trước kia chưa bao giờ biết được tình thương yêu của ngoại tổ phụ dành cho mình lại sâu đậm đến thế, nàng chưa bao giờ nhận ra rằng cửu cửu cùng cửu mẫu mà nàng vẫn thường ghét bỏ lại là những người lương thiện đến vậy. Nhưng quan trọng nhất, Lâm Cẩm Nghi của đời này cuối cùng cũng nhìn ra bộ mặt thật của kế mẫu đầy nham hiểm.
Nàng từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương của mẫu thân, phụ thân lại lạnh lùng xa cách, tìm cách tách nàng ra khỏi ngoại tổ phụ, chỉ có kế mẫu là quan tâm tới nàng, lắng nghe nàng, yêu thương nàng. Nhưng đó cũng là cách bà ta hại nàng cả một đời. Chiều chuộng nàng để nuôi dưỡng thói lười biếng và sự thiếu hiểu biết của nàng, khiến nàng không rành nữ công gia chánh cũng chẳng biết chăm lo gia sự. Thiên vị nàng để ngầm gây hiềm khích giữa nàng cùng các tỷ muội trong nhà, khiến nàng không biết cách đối nhân xử thế. Nghĩ về bản thân mình của kiếp trước, Lâm Cẩm Nghi chỉ có thể lắc đầu mà thốt lên “ngu dại một đời”!
Kiếp này, nàng may mắn được sống lại trong thân xác của Lâm Cẩm Nghi, trở thành nữ nhi của cửu mẫu, một nữ nhân mạnh mẽ, giỏi giang lại thấu tình đạt lý. Lâm Cẩm Nghi quyết tâm trở thành một nhi nữ ngoan, hiểu lý lẽ, không làm phụ lòng ngoại tổ phụ và phụ mẫu. Từng ngày của Lâm tiểu thư trôi qua trong bình lặng cho tới khi Trấn Nam vương Tiêu Tiềm lại một lần nữa xuất hiện và làm lòng nàng xáo trộn.
* * * * *
Tiêu Tiềm có lẽ là vị hoàng tử xấu số nhất trong số những nhi tử của tiên đế. Mẫu thân chàng vốn chỉ là một cung nữ, được hoàng đế lâm hạnh một lần rồi mang thai nhưng sau đó cũng bất hạnh qua đời. Mặc dù sau này được hoàng hậu nuôi dưỡng nhưng Tiêu Tiềm chưa bao giờ quên được hình ảnh dịu dàng, tao nhã của mẫu thân ngày xưa. Mọi người vẫn nói chàng thầm thương trộm nhớ vị tiểu thư cao quý xinh đẹp nào đó, chỉ có chàng mới biết, khoảnh khắc chàng nhìn thấy nàng ta, người mà chàng nghĩ tới chỉ có mẫu thân đã mất của mình.
Ngày tiếp nhận thánh chỉ ban hôn của phụ hoàng, Tiêu Tiềm không khỏi bất ngờ, chàng thậm chí còn cho rằng vị Sầm tiểu thư kia ắt hẳn tướng mạo rất khó coi nên mới nằng nặc đòi thành hôn với chàng. Chẳng ngờ vào đêm tân hôn, vị thê tử trước mặt chàng lại xinh đẹp rực rỡ, khiến chàng ngượng ngùng, luống cuống.
Những tháng ngày sau đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời Tiêu Tiềm. Phu thê chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu và hôn nhân, không màng đến thế sự bên ngoài. Nhưng rất nhanh sau đó, những mâu thuẫn đã bắt đầu nảy sinh.
Nếu như Sầm Cẩm hoàn toàn ngây thơ, thiếu hiểu biết về mọi thứ xung quanh thì Tiêu Tiềm lại đặc biệt ẩn nhẫn và thâm trầm. Chàng dễ dàng nhận ra những âm mưu từ kế mẫu của thê tử, cũng tìm mọi cách để tách Sầm Cẩm khỏi sự ảnh hưởng của bà ta, chỉ tiếc rằng nàng ấy lại quá cứng đầu.
Nàng không thèm quản gia, không tin lời phu quân nhưng lại nghe theo mọi lời khuyên của kế mẫu. Khi Tiêu Tiềm vừa vào sinh ra tử, trở về từ chiến trường ác liệt, Sầm Cẩm đã vội vàng xin chàng một chức quan cho đệ đệ của kế mẫu. Khi chàng muốn cùng nàng phu thê ân ái một đời, nàng lại chủ động dâng một tiểu thiếp cho chàng. Thê tử ngốc nghếch này thật khiến chàng tức muốn ói máu!
Vừa giận thê tử vừa phải chịu áp lực trong triều, Tiêu Tiềm dần trở nên xa cách Sầm Cẩm. Chàng tự tin lên kế hoạch rằng nếu thê tử bé nhỏ của chàng đã không thể thông minh lên thì chàng nhất định phải mạnh mẽ hơn, nhiều quyền lực hơn để bảo vệ nàng cả đời này. Thế nhưng, cả đời của chàng còn quá dài, còn nàng lại vội vã buông tay mất rồi.
Ngay vào lúc Tiêu Tiềm hoàn toàn mất đi hy vọng vào tương lai, Lâm Cẩm Nghi đột nhiên xuất hiện như ánh sáng le lói cuối đường hầm. Ai đó đã từng nói: “Tình yêu có màu dạ quang, dù chìm giữa biển người thì hai người yêu nhau vẫn có thể tìm thấy nhau.”* Quả đúng như vậy, chỉ qua vài lần gặp gỡ thoáng qua cùng mấy câu nói vu vơ của Lâm Cẩm Nghi, Tiêu Tiềm đã nhanh chóng nhận ra cô nương đó chính là thê tử chàng tái sinh. Từ đây, Trấn Nam vương bắt đầu giăng ra “cái bẫy” to đùng để bắt bằng được thê tử ngốc về nhà.
Có kẻ to gan dám để mắt tới thê tử xinh đẹp của chàng hả? Không sao, Tiêu Tiềm không màng đêm muộn, lao vào cung mách nhỏ với hoàng đế ca ca, ngay hôm sau kẻ kia được tuyển vào cung làm bạn học với chất nhi là thái tử 10 tuổi của chàng.
Thê tử đáng yêu của chàng đi xem mắt công tử nhà nào sao? Không vấn đề, Tiêu Tiềm chàng cứ ngồi lù lù ở đó, xem họ nói được gì với nhau.
Gia tộc thê tử không ưa chàng, muốn chọn rể nhà khác ư? Không lo, chàng lôi cả ngoại tổ phụ của thê tử lẫn phụ thân của tình địch ra chiến trường xong cứu mạng cả hai, đến lúc hoàng đế ca ca quý hoá ban hôn cho chàng, thách ai dám kêu to.
Bị thê tử ghét bỏ thì phải làm sao? Dễ ợt, rủ nàng ra hồ chơi rồi đẩy nàng xuống hồ, diễn cảnh “anh hùng cứu mỹ nhân” là được. Ơ nhưng mà, đang giữa mùa đông, gió lồng lộng tứ phía, đứng ngắm cảnh bên hồ đã thấy ngu rồi còn phải đẩy nàng xuống nước?! Quả này failed… :v :v
Tóm lại, để bế được thê tử về nhà, chàng đã phải vận dụng hết từ dũng, mưu, trí cho tới võ nghệ và khả năng diễn xuất. Thể diện chàng không màng, tính mạng cũng liều luôn. Cưới được rồi là hạnh phúc mỹ mãn như lên mây luôn. Chỉ khổ cho hoàng đế ca ca bị chàng xoay như xoay dế thôi à :v
* * * * *
Nhìn chung, trong số những bộ truyện cổ đại trùng sinh thì “Kế phi thượng vị công lược” là một bộ đạt điểm khá. Các yếu tố cung đấu, gia đấu, tranh quyền đoạt vị, tình cảm đều có đủ, dù không quá xuất sắc nhưng lại được nêm nếm vừa đủ, hoà hợp với nhau. Cốt truyện không mới nhưng có nhiều nét sáng tạo hấp dẫn, nhịp điệu truyện vừa phải, tạo sự lôi cuốn. Chỉ có một điểm tiếc nuối duy nhất là không có thêm ngoại truyện khiến người đọc hơi bị hẫng một chút.
Điểm mình thích nhất ở bộ truyện này là cách tác giả Cốt Sinh Mê xây dựng nhân vật. Mỗi nhân vật đều có một màu sắc riêng, một câu chuyện đằng sau và những tâm tư kín đáo. Không có ai hoàn hảo, bao gồm cả hai nhân vật chính.
Ở kiếp đầu tiên, Tiêu Tiềm và Sầm Cẩm yêu nhau như một chàng trai và một cô nương nhưng lại không biết cách để yêu nhau như một người phu quân và một người thê tử. Sầm Cẩm sau khi trở thành Lâm Cẩm Nghi đã học cách trưởng thành từ một cô nương ngây thơ thành một nữ nhân thông minh, có hiểu biết. Tiêu Tiềm đã hiểu ra rằng, một cuốn sách dù có hay đến mấy, xúc động đến mấy nhưng nếu chỉ mãi đóng lại mà không chịu mở ra thì cũng không ai có thể đọc được. Đến cuối cùng, bao vinh hoa phú quý cũng chỉ để đổi lại một đời tiêu diêu bình an này thôi!
_________
Phần đánh dấu (*): trích lời của nam ca sĩ G-Dragon
Review by #Linh_Hy Tần
Bìa: #Lệ Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban