Khắp nẻo thành nam lại đón xuân

Khắp nẻo thành nam lại đón xuân

"Khắp nẻo Thành Nam lại đón xuân, chỉ thấy hoa mai không thấy người." (*)

 

Một hồi quyền khuynh triều dã, một hồi ngược luyến tình thâm.

 

Một người có tình mà không được đáp lại.

 

Một người có tình lại chẳng thể tỏ bày.

 

Một người tình có thể tỏ, chỉ hận đã lỡ muộn màng. 

 

***

 

Năm Thiên Hà thứ 67, Thẩm Dao và Thái tử Yến Hoa thành hôn. Khăn quàng mũ phượng, vạn dặm hồng trang. 

 

Đêm tân hôn, nàng không đợi được tân lang đến vén khăn voan, chỉ đợi được tin Hoàng đế băng hà, triều thần hoảng loạn. Chàng thân là Thái tử đương triều, tất phải lấy đại cục làm trọng, bộn bề xử lý trăm công nghìn việc. Đêm nay, chàng không đến. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

 

Thẩm Dao ngồi bên giường đợi chàng một đêm, khăn voan chưa vén, hỉ phục chưa thay, cuối cùng cũng đợi được tân lang mà nàng ái mộ đã lâu dùng thanh hỉ xứng vén khăn cho nàng, từ nay cùng chàng một đời cử án tề mi, tương kính như tân.

 

Hoàng đế băng hà, Thái tử Yến Hoa kế vị, đổi hiệu là Thuận Minh.

 

Năm Thuận Minh đầu tiên, Hoàng đế sắc phong Thẩm Dao làm hậu, ban cho nàng vinh sủng vô hạn. Đó là buổi lễ sắc phong long trọng nhất trong sử sách, cũng là điều duy nhất hắn có thể cho nàng.

 

"A Dao, nàng có nguyện ý cùng trẫm cao xứ tinh hàn?"

 

"Thiếp nguyện ý." (*)

 

***

 

Tưởng tình sẽ như nhánh dây thường xuân sinh trưởng tốt tươi, ngờ đâu gió thu vô tình, tình nàng như chiếc lá, nào chống lại định luật đất trời. 

 

Chỉ đành héo úa theo tháng ngày. 

 

Nàng sống trong cung vàng lầu ngọc, mỗi ngày đều nghe thị nữ bẩm báo chàng chính sự bộn bề, không thể ghé thăm. Đêm đêm tỉnh giấc trên chiếc giường lạnh, chỉ có thể nén nụ cười khổ vào sâu trong đáy mắt.

 

Nàng thân là Hoàng hậu, giúp phu quân quản lý hậu trạch, nạp phi tuyển tú cho chàng, giúp chàng kéo dài hoàng mạch là bổn phận của nàng. 

 

Hứa Ninh Hòa mà chàng yêu thời niên thiếu cũng vào cung trong đợt tuyển tú ấy, nàng ta được phong làm Quý phi, xưng danh Thần phi.

 

Đêm nay bệ hạ thị tẩm Thần phi.

 

Hoá ra chính sự không phải là thứ có thể níu chân chàng. Cái chàng cần là một lý do, mà lý do này hậu cung của nàng không có. Nhưng nay chàng đã tìm được rồi. 

 

Yến Hoa.

 

Thì ra chàng không yêu nàng là thật.

 

***

 

Thần phi trở thành phi tần được sủng ái nhất hậu cung, lễ vật ban thưởng ngày đêm không ngớt. Đối lập với Côn Ninh cung của hoàng hậu là nàng, có danh không phận, ngày ngày hoang vắng, lạnh lẽo không người qua.

 

Nữ tử dù có nhan sắc khuynh thành, được xưng là tài nữ đi chăng nữa nhưng không có được tình yêu của trượng phu, bị người cười chê chưa một lần được phu quân thị tẩm chẳng phải là đáng thương, đáng buồn nhất hay sao? 

 

Từ nhỏ Thẩm Dao đã biết Thái tử Yến Hoa là người mà nàng sẽ gả. Thiếu nữ ngây thơ vô tri nào biết gió tanh mưa máu ẩn sau lớp vỏ bọc hào nhoáng của hoàng quyền, chỉ biết lòng nàng đã trao cho vị ca ca cùng nàng lớn lên. 

 

Chỉ trách nàng chìm đắm trong mối tình mà mình tự dệt nên, vốn biết chàng không có tình, nhưng vẫn cố chấp âm thầm hy vọng. Nàng không sợ chàng đa tâm, chẳng ngờ chàng lại là người một lòng, mà lòng chàng từ ban đầu đã có một hình bóng khác. Tất cả sự cố chấp và si mê của chàng đều đã dành hết cho người kia.

 

Hoa rơi hữu ý, cớ chi nước chảy vô tình, một mối tình thâm chỉ đổi lại một hồi âm mưu không dứt.

 

Thiếu niên dịu dàng trong lòng nàng năm nào nay đã trở nên thật xa lạ.

 

***

 

"Thời gian như dòng nước cuốn trôi mối lương duyên." (**)

 

Sinh ra trong hoàng thất, từ nhỏ Yến Hoa đã được mẫu thân dạy rằng tình cảm là điểm yếu có thể giết chết chàng.

 

Hoàng cung vàng son lộng lẫy mà chàng sinh ra lại là nơi chứa đầy sự mục nát, xấu xa, tàn nhẫn nhất. Người lợi dụng ta, ta lợi dụng người.

 

Thân là người xoay chuyển đại cục, nắm giữ hoàng quyền, đời này của chàng đã định sẽ phải từ bỏ một số thứ, tỷ như ái tình với Thẩm Dao nàng. 

 

Nữ nhân yêu kiều mảnh mai như nàng, đáng lẽ không nên bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực, nàng nên được trượng phu nâng niu trên tay, ôm vào lòng sủng ái. Mà những điều này, chàng lại không thể cho nàng, chỉ có thể đêm đêm nhìn nàng say giấc rồi nhanh chóng rời đi. Âm thầm thay nàng cản hết gió mưa, chỉ mong nàng một đời an yên.

 

Chàng và Sơ Nghiêu - đệ đệ của chàng, đều là quân bài nằm trong kế hoạch của mẫu thân họ. 

 

"Lí đại đào cương" là bốn chữ mà Yến Hoa vĩnh viễn không thể nào quên, dùng kẻ này thay thế cho người kia chính là lý giải cho bốn chữ đó. 

 

Hóa ra, lang quân mà mẫu phi chàng chọn cho Thẩm Dao vốn là Sơ Nghiêu; hóa ra, từ ban đầu người đã định sẽ gắn kết với nàng nửa đời còn lại đã chẳng phải là chàng.

 

Nực cười biết bao, trớ trêu biết bao…

 

Thiếu nữ năm nào vì một câu khen ngợi của chàng thuở thiếu thời mà cài một cây trâm rất nhiều năm, giờ đây gần như vậy, mà lại xa đến không cách nào chạm tới được.

 

***

 

"Trái tim dù có trong sáng đến đâu, chỉ cần lọt vào vòng xoáy quyền lực, đều không thể rời khỏi âm mưu vô hạn." (*)

 

Tình yêu của bậc đế vương có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?

 

Dù là Đức phi Mạnh thị được lòng Thái hậu hay Thần phi Hứa Ninh Hòa được cho là ân sủng vô biên, đều chỉ là con cờ trong tay đế vương. Sau một đêm vật đổi sao dời, một người bị biếm vào lãnh cung, một người vĩnh viễn bị cấm túc. 

 

Chàng tự mình bày ra một nước cờ hoàn hảo, tất cả chỉ vì bảo vệ nàng.

 

Yến Hoa.

 

Tất cả mưu kế đều là thật.

 

Chàng yêu nàng, yêu nàng rất nhiều, cũng là thật.

 

Yến Hoa biết chàng không còn sống được bao lâu nữa. 

 

Yến Hoa biết chàng không thể cho nàng một cuộc sống như đôi phu thê bình thường.

 

Yến Hoa thay nàng đạp mọi chông gai, cho nàng nửa đời sau bình an suôn sẻ.

 

Là bởi vì, Yến Hoa rất yêu nàng.

 

Tình yêu của chàng, là thầm lặng, là nỗi đau lớn dần theo năm tháng, không dám nhìn, không dám chạm, yêu không đặng mà buông cũng chẳng đành. 

 

Nàng là chấp niệm, cũng là nỗi lưu luyến khôn nguôi Yến Hoa mang theo cả một đời ngắn ngủi.

 

Chàng nợ nàng một tình yêu, chỉ có thể trả cho nàng vạn lần câu xin lỗi.

 

A Dao, A Dao. 

 

A Dao à, có một tên ngốc, rất yêu rất yêu nàng. 

 

Nhưng kiếp này đã định ta phải phụ nàng.

 

Yến Hoa ra đi, mang theo một mối tình si thời thiếu nữ của nàng.

 

***

 

Chiến sự gửi về, Lăng vương Sơ Nghiêu chiến tử sa trường. Nhưng không ai ngoài Thẩm Dao và chính Sơ Nghiêu biết, người ra đi không phải Lăng vương, mà là đương kim thánh thượng Yến Hoa.

 

Sơ Nghiêu thay Yến Hoa sống cuộc đời đế vương, thay chàng nắm giữ sơn hà xã tắc, chỉ không thể thay chàng nhận được tình yêu của Thẩm Dao. 

 

Huynh đệ chàng, từ đầu đã định một người có được tình yêu của nàng lại không thể đi cùng nàng hết kiếp, một người có thể bên nàng hết kiếp, lại chẳng thể có được tình yêu của nàng.

 

Người si tình đều là kẻ ngốc, Yến Hoa đã ngốc, nàng cũng ngốc, mà Sơ Nghiêu cũng không ngoại lệ.

 

***

 

Nàng vẫn thường ngắm hạt mưa xuân rồi nhớ về câu chuyện xưa đã in hằn theo năm tháng.

 

Không biết vì thời gian đã điểm tô thêm cho ký ức hay hình bóng người xưa quá đỗi dịu dàng, mà cả đời nàng cứ mãi lưu luyến không quên.

 

Nhân sinh hữu hạn, có thể cùng người sống vài ngày như đôi phu thê thôn dã đã là quá đủ.  

 

Nhưng vẫn xin một lần tham lam, mong rằng kiếp sau cùng chàng thác sinh làm một đôi phu thê áo vải bình thường không vướng vào quyền lực. 

 

Mượn ánh trăng treo bên cửa, soi người muôn giấc an yên.

 

Nguyện kiếp sau, cùng quân ngắm đủ xuân thu, sống trọn một đời bách niên giai lão.

 

 

Nhân diện bất tri hà xứ khứ,

Đào hoa y cựu tiếu Đông phong? (***)

______

 

(*) Trích từ truyện.

(**) Lời bài hát Hỏi - Đường Cố 

(***) Dịch thơ: 

Trước sau nào thấy bóng người, 

Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông?

(Đề Đô thành Nam Trang - Thôi Hộ, bản dịch của Nguyễn Du)

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^

Cre pic: Google/huaban

Nguồn chuyển ngữ: Họa An An


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Mỹ nhân yêu kiều của nhân vật phản diện sống lại rồi

Đôi khi người ta cứ mãi hoài vấn vương những ảo ảnh không có thực, mải miết đeo đuổi những thứ hạnh phúc xa vời ngoài kia, mà không hề biết rằng, điều hạnh phúc quý giá nhất lại đang ở ngay bên cạnh.   Thẩm Nhu đã từng...

Mùa xuân khát khao làm anh đào nở rộ

Mùa xuân khát khao làm anh đào nở rộ

Đối với Nguyễn Viên Viên, lần đầu tiên gặp Tưởng Từ là ở quán bida. Phim SEX XXX    Chàng trai ấy kiêu ngạo, xuất chúng và rất đỗi tỏa sáng. Trước khi rời đi, anh để lại cho cô duy nhất một câu “Tưởng Từ. Đây là tên c...

Vì quân tư

Vì quân tư

Từ rất lâu về trước, có một triều đại hưng thịnh. Có một vu sư công bố một dị thuật cấm kị của Nam Cương có thể làm cho con người trường sinh bất lão, nhưng chỉ có thể dùng với người có dòng máu hoàng thất thuần khiết. H...