Từ rất lâu về trước, có một triều đại hưng thịnh. Có một vu sư công bố một dị thuật cấm kị của Nam Cương có thể làm cho con người trường sinh bất lão, nhưng chỉ có thể dùng với người có dòng máu hoàng thất thuần khiết. Hoàng thượng muốn thử nhưng còn lo ngại, công chúa mà Ngài yêu thương nhất tình nguyện thử dị thuật này, nàng mong Phụ hoàng của nàng có thể trường sinh.
Nhưng không may dị thuật kia khiến nàng công chúa chết đi. Hoàng thượng vô cùng thương tâm, luôn tưởng nhớ nàng và day dứt khôn nguôi. Mười năm sau khi Hoàng thượng sắp băng hà, công chúa đáng lẽ đã qua đời kia lại xuất hiện, nàng quả thật đã trường sinh bất lão, nàng nói, Phụ hoàng, ta vì sự tưởng nhớ của người mà sống. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Đó cũng chính là điểm đặc biệt của dị thuật này, chỉ cần còn có người nhớ đến nàng, chỉ cần nàng vẫn còn tồn tại trong ký ức của ai đó, nàng vẫn sẽ trường sinh.
Đó là một câu chuyện xưa đã bị bao phủ bởi lớp bụi mờ của tháng năm qua.
Nàng công chúa Lam San năm nào vẫn như thế sống qua trăm ngàn năm, dung nhan của nàng chưa từng thay đổi. Bởi vì cần sự tưởng nhớ của người khác để duy trì sự trường sinh của mình, nàng thu nhận nhiều đồ đệ, đến khi những người họ trưởng thành, nàng lại thu nhận thêm đồ đệ khác.
Cứ như thế, bất giác thời gian đã qua rất lâu, nàng thu nhận một đệ tử tên là Tử Hề.
Lần đầu tiên gặp mặt của Lam San và Tử Hề chẳng hề đẹp đẽ gì. Tử Hề là con trai của một đệ tử đã phản bội nàng, Lam San đã đến giết cả nhà tên kia, chỉ để lại con trai hắn là Tử Hề lúc đó chỉ mới 9 tuổi.
Lam San thu nhận Tử Hề, nàng truyền thụ võ công cho chàng, dạy chàng binh thư binh pháp, thậm chí còn cho phép chàng sau khi 16 tuổi có thể giết nàng để báo thù, nếu chàng có khả năng đó. Nhưng những ngày tháng bầu bạn ấy, Tử Hề bất tri bất giác đã nảy sinh tình cảm với sư phụ mình. Chàng hoàn toàn biết về bí mật thuật trường sinh mà nàng mang, ý thức được rằng giữa sinh mệnh dài đằng đẵng của nàng, chàng chỉ là một người qua đường xuất hiện ngắn ngủi.
Tử Hề dần trưởng thành, tình cảm chôn vùi trong lòng cũng chưa từng một giây nào nhạt đi, nhưng Lam San chưa từng cho Tử Hề bất kỳ hy vọng nào, nàng đối với chàng tận tâm, đôi lúc cợt nhả, thích đùa giỡn, nhưng chưa từng ban cho Tử Hề một chút ảo tưởng gì về tình yêu đôi lứa.
Tử Hề gia nhập quân ngũ, đánh đổi tuổi trẻ bằng những năm tháng rong ruổi sa trường, nhưng ở quân doanh, chàng chưa bao giờ thôi nỗi nhớ dai dẳng về nàng.
Ba năm ở quân doanh, Tử Hề trở về kinh thành. Chàng gặp lại người trong lòng, lo lắng xuýt xoa vì đã lâu không gặp nàng, chẳng biết mở lời bắt chuyện với Lam San ra sao. Nhưng ngược lại Lam San giống như chẳng hề quan tâm, nàng vẫn trò chuyện với chàng như trước, tựa như sự tồn tại của Tử Hề là có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Lại nói, trong thời gian Tử Hề nhập ngũ, Lam San dựa vào cầm nghệ tuyệt kỹ mà trở thành Đệ nhất Hoa khôi của tửu lâu nổi tiếng trong kinh thành. Khi Tử Hề trở về từ biên cương thì Lam San đã trở thành chủ của tửu lâu. Trong một lần bị người khác hãm hại chuốc xuân dược, Lam Sam và Tử Hề đã phát sinh quan hệ ngoài ý muốn, nhưng sau đêm đó mối quan hệ giữa hai người chẳng hề tiến triển, thậm chí nàng còn đẩy chàng ra xa.
…
“… Ta chỉ hỏi một câu.”
Nam tử buông tiêu, nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, thản nhiên thu lại ánh mắt.
“… Trong lòng ngươi, có chút nào cho ta không? Chỉ một chút cũng tốt.”
Hắn nhớ rõ khuôn mặt nàng, miệng cười của nàng, thanh âm của nàng. Hắn nhớ rõ một đêm kia, nàng hấp dẫn mê người cùng hắn triền miên. Khuôn mặt đẹp như tranh này, hắn một lần lại một lần tưởng niệm, minh diễm động lòng người, như tiên, đó là nàng, toàn bộ là nàng. Trong những năm tháng dài đằng đẵng ở biên quan xa xôi kia, tương tư chẳng qua cũng như uống rượu độc để giải khát, hắn có thể không biết sao.
Lam San nhìn hắn nở nụ cười thanh lệ, phảng phất như cảnh trong mơ.
“Không có.”
…
Tử Hề trở lại biên cương, tiếp tục chinh chiến suốt 4 năm tiếp theo. Khi chàng khải hoàn trở về kinh, chàng đã trở thành tướng quân vạn người kính nể. Nhận được ân sủng của Đế vương, Tứ công chúa tôn quý một lòng muốn được gả cho chàng, Tử Hề giờ đây công thành danh toại, nhưng trong lòng lại nguội lạnh vô cùng. Bởi trái tim chàng lưu giữ bóng hình của Lam San rất lâu, nhưng tình cảm lại chẳng hề nhận được hồi đáp, thậm chí Lam San đã khuyên chàng nhanh chóng trở thành phò mã của Tứ công chúa.
Nhưng Tử Hề lại không biết rằng, trong cái đêm 4 năm trước, Lam San đã hoài thai hài tử của cả hai. Tử Hề càng không hay biết được, nếu Lam San chấp nhận sinh đứa bé ra, cũng đồng nghĩa với việc thuật trường sinh hết tác dụng, chấp nhận hy sinh tính mạng khi phải quyết chiến với người vu sư năm xưa…
Những hy sinh cùng tình cảm của Lam San, nàng luôn giấu kín và chẳng cho Tử Hề hay biết. Nàng nói đứa con của hai người là đệ tử mới mà mình vừa thu nhận, khiến Tử Hề càng thêm đau lòng, càng thêm không tin tưởng rằng nàng không hề có tình cảm với mình. Vậy thì khoảng cách giữa họ liệu có cách nào xóa nhòa hay cả đời cũng sẽ chẳng tìm thấy nhau? Hãy cùng đọc và tìm ra câu trả lời nhé!
Nhìn chung đây là một câu chuyện mang màu sắc man mác buồn, văn phong dịu dàng mang chất “thơ” nhẹ nhàng. Theo mình thì truyện không quá xuất sắc, chỉ có 12 chương thôi nên mình cảm thấy thích hợp để đọc giải trí trong một buổi chiều se lạnh.
Mình khá ấn tượng với tên truyện, “Vì quân tư” nghĩa là “vì người mà nhung nhớ”, nỗi nhớ có liên quan khá trực tiếp với việc duy trì sự trường sinh của Lam San, hơn nữ nỗi nhớ là một cung bậc cảm xúc vô cùng khắc khoải trong tình yêu, giống như cách mà lòng Tử Hề hướng về người thương khi ở biên cương chiến đấu. Ấy là một nỗi nhớ da diết kéo dài, như một làn sương mờ ảo có chút u buồn bao trùm lên không khí chung xuyên suốt bộ truyện.
Nếu bạn yêu thích thể loại cổ đại ngược thì hãy đọc và cảm nhận cũng tớ nhé.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^