Khe hở hạnh phúc

Khe hở hạnh phúc

 

 

"Khe hở hạnh phúc" mở đầu với những dòng thư.

 

Từng dòng thư ngắn ngủi chứa chan những mảnh hồi ức vụn vặt, từng mảnh hồi ức vụn vặt ấy ghép lại với nhau tạo thành một bức tranh. Là bức vẽ về tình yêu của Lã Mặc Ân và Trữ Tồn Ngải, một tình yêu đẹp như mơ, cũng đắng cay và chua xót vô bờ.

 

Lã Mặc Ân là một người vô cùng lý trí. Anh đã làm việc trong ngành luật lâu năm, luôn bình tĩnh và sắc bén. Anh luôn lạnh nhạt với tất cả những người xung quanh, thờ ơ với tất cả những điều xảy ra trong cuộc sống.

 

Nhưng đối với Trữ Tồn Ngải, anh chính là người đàn ông dịu dàng và chu đáo, đáng để dựa dẫm nhất thế gian này.

 

Điều duy nhất có thể khiến Lã Mặc Ân hồi hộp, chờ mong, là những bức thư mà Trữ Tồn Ngải gửi đến.

 

Điều duy nhất có thể khiến Lã Mặc Ân nở nụ cười rạng rỡ, là những lời mà Trữ Tồn Ngải viết trong thư.

 

Điều duy nhất có thể khiến Lã Mặc Ân vui vẻ, là Trữ Tồn Ngải của anh được hạnh phúc.

 

Trữ Tồn Ngải, ba chữ, một cái tên, đối với anh là hết thảy những gì quý giá nhất trên đời.

 

Lã Mặc Ân và Trữ Tồn Ngải đã ở bên nhau từ những ngày thơ bé. Ngày đó, Trữ Tồn Ngải luôn bám lấy Lã Mặc Ân, khiến anh cảm thấy rất khó chịu và phiền phức. 

 

Lã Mặc Ân lúc ấy không hề hay biết, rằng nhiều năm về sau, cô bé mà anh từng ghét bỏ đó lại trở thành tất cả với anh, trở thành sắc màu trong thế giới đơn điệu của anh, trở thành nỗi đau ăn sâu vào cốt tủy, trở thành chấp niệm mà anh chẳng nỡ buông tay, trở thành giấc mộng bình yên anh đã mơ suốt một kiếp người.

 

Năm Trữ Tồn Ngải học lớp tám, Lã Mặc Ân học lớp mười một, hai người họ đã ngỏ ý với nhau. Ở lứa tuổi này, “yêu” là một khái niệm quá xa xôi, có lẽ ngày đó, hai người họ chỉ đơn thuần là hai thiếu niên non nớt có cảm tình với nhau, muốn ở bên nhau cùng đi qua tháng ngày.

 

Thế rồi, họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau bước vào một trường đại học và thứ tình cảm trong ngần của một thời niên thiếu dần trở nên đậm sâu, trở thành tình yêu khắc cốt ghi tâm hòa tan vào xương máu. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)

 

Đến lúc này, thì một từ “yêu” lại không đủ để nói về thứ tình cảm họ dành cho nhau nữa, thời gian đã vun đắp cho tình yêu của hai người họ trở thành một thứ tình cảm đẹp đẽ, bền bỉ và thiêng liêng đến mức không thể diễn tả bằng lời. 

 

“Anh, em rất thích làm ký sinh trùng của anh.”

 

“Anh biết.”

 

“Anh biết số phận của ký sinh trùng không?”

 

“Số phận?”

 

“Lúc vật chủ còn sống, ký sinh trùng mới có thể sống trong thân thể ấy. Nếu vật chủ chết, ký sinh trùng cũng không thể sống thêm một giây nào nữa.”

 

Khi Lã Mặc Ân và Trữ Tồn Ngải ở bên nhau, ngày nào cũng là một ngày nắng. Không có sóng gió, không có bão giông, chỉ có tình yêu và ánh mặt trời rực rỡ. 

 

Anh và cô cũng như bao đôi tình nhân khác, khi tình cảm đủ chín sẽ nghĩ tới chuyện kết hôn. Vậy mà, khi hai người họ ngỡ rằng sắp được chạm tay đến tận cùng của hạnh phúc, cũng là lúc biến cố ập đến bất ngờ. 

 

Không phải chỉ là một cơn mưa, mà là một cơn bão vô cùng dữ dội và tàn nhẫn, giống như đã được tích tụ trong suốt những ngày tháng êm đềm kia, chỉ đợi đến bây giờ để phá tan mọi thứ.

 

Tình yêu của anh và cô, tưởng chừng kiên cố đến mức không gì phá vỡ nổi, cuối cùng vẫn không thắng nổi ý trời. 

 

Tình yêu, dù đẹp đến đâu, cũng không cách nào vượt qua được luân thường đạo lý.

 

Cô là Trữ Tồn Ngải, anh là Lã Mặc Ân, thế nhưng hai người lại cùng chung một dòng máu. 

 

Khoảnh khắc anh và cô biết được điều đó, sinh mệnh rực rỡ của Lã Mặc Ân và Trữ Tồn Ngải cùng tương lai đẹp đẽ mà họ đã từng ấp ủ trong suốt những năm tháng có nhau, tất cả đều hoá những mảnh vỡ khiến họ đau đớn.

 

Lã Mặc Ân chưa từng oán trách bất cứ điều gì, anh tin rằng mọi việc đều là do chính tay con người tạo ra, nhưng khi chuyện này ập đến, anh đã học cách căm hờn số phận.

 

Căm hờn ông trời tàn nhẫn, căm hờn số phận trớ trêu, đã ép hai người vô tội phải chịu giày vò vì sai lầm của thế hệ trước. Anh oán trách cuộc sống này, đã không đối xử dịu dàng với người con gái mà anh hết mực yêu thương. 

 

Thôi thì, nếu cuộc đời này đã quá đỗi đắng cay, vậy đành hẹn nhau nơi thiên đường tươi sáng. Nơi chỉ có nắng và gió, chỉ có trời và mây, chỉ có bình yên và ấm áp. Nơi chẳng còn có vòng xoáy của số phận, chẳng còn có khe hở của hạnh phúc, chẳng còn có bức tường mang tên luân thường đạo lý ngăn cách hai người…

 

******

 

“Em gái, anh rất vui, bởi vì em hạnh phúc. 

 

Những lời này không phải là dạo đầu, cũng không phải là nói lừa nói dối, là thật tâm mình, chân thành mà nói. Chỉ cần em vui vẻ anh sẽ vui vẻ, em vĩnh viễn đừng bao giờ hoài nghi tính chân thực của nó. 

 

Cho nên, em hãy khiến mình vui vẻ đi, bởi vì anh đã giao phó cho em quyền lực khiến anh vui vẻ rồi."

 

 

"Tồn Ngải, em đừng tiếc nuối rằng chính mình không học được tài nấu ăn nấu nướng gì đó, bởi vì cho dù không có, em cũng đã thành công thu phục tim anh rồi.

 

Anh yêu em, mặc kệ em có đủ thanh tao nhã nhặn dịu dàng; Anh yêu em, chẳng sợ đồ ăn em làm có thể khiến anh trúng độc hay không; Anh yêu em, cho dù chúng ta không ở lại thành Pompeii viết nên một sử thi vĩnh hằng. 

 

Về phần kính mắt? Không cần, bởi vì anh không dùng hai mắt nhìn em, mà là dụng tâm đọc em. Cho dù tim bị che mờ cũng không sao cả, bởi vì anh yêu em, xác định yêu rồi."

 

****** 

 

“Anh, anh vui vẻ không, em rất hạnh phúc.”

 

 

“Anh, có người, cuộc đời rất dài, có người, cuộc đời thực ngắn, nhưng mặc kệ là dài hoặc ngắn, chỉ cần trong thời khắc ra đi, có người nghĩ tới anh, thương anh, cuộc đời đã đáng giá. Anh, cuộc đời em đáng giá, bởi vì có anh, có người anh trai em yêu nhất… 

 

Có một ngày, như trời yêu biển, nhưng không khí đã cách trở đôi bên, khiến cho cả hai không thể yêu nhau. Trời khóc, nước mắt đọng lại trong biển. Mặc dù không thể yêu nhau, trời cũng muốn đưa linh hồn của mình cho biển lớn. 

 

Anh, anh đã làm thiên sứ bảo vệ em cả đời, bây giờ đến phiên em bảo vệ anh, phải hạnh phúc đó nha! 

 

Em gái Tồn Ngải.”

 

******

 

Chú thích:

"...": Trích từ truyện.

 

RV: Thiên Dung Hoa

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...