Các bạn có tin vào một sự trùng hợp: hai người cùng họ tên đến cùng một bệnh viện, khám cùng một khoa trong cùng một khoảng thời gian không?
Không tin mà được à, không tin cũng phải tin, vì đó chính là câu chuyện tả thực cuộc đời Chu Vưu.
Khi nhận được xét nghiệm ung thư dạ dày, Chu Vưu cảm thấy ông trời đã đóng sập cánh cửa tương lai của cô. Nhưng cô lựa chọn đối mặt với tình cảnh bi thảm bằng tâm thái lạc quan, Chu Vưu xách ba lô lên và đi tới thành phố giàu có nhất Trung Đông, thử nghiệm trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh.
Giây phút nhảy dù xuống từ độ cao hơn 3000 mét, Chu Vưu đã nghĩ, nếu cái chết chỉ là một khoảnh khắc nhịp tim bỗng nhiên ngừng lại trong quá trình rơi tự do, dường như cũng không quá đáng sợ.
Ở nơi đất khách, Chu Vưu vô tình gặp một người đàn ông đồng hương cực phẩm tuấn tú. Cô nốc hết ly này đến ly khác, rượu không tự nhiên làm say người, chỉ có người tự làm mình say.
Khoảnh khắc cuối cùng khi tâm trí còn tỉnh táo, Chu Vưu cảm thấy tùy hứng phóng túng một lần cũng không sao, chết đi có làm ma thường vẫn đỡ đáng sợ hơn ma trinh nữ.
Chỉ một đêm duy nhất, chỉ một đêm duy nhất... Khoan, không phải rạp xiếc, để tui tém tém lại.
Dù sao trong khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời này, cô muốn nghe theo trái tim mình, làm những chuyện trước kia không dám làm.
Ra ngoài phải thật sự vui vẻ, tại sao phải chán nản vì những chuyện không thể nào thay đổi được. Còn sống được bao lâu thì cô sẽ cố gắng tận hưởng trọn từng tích tắc ấy. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
...
Giang Triệt tỉnh dậy phát hiện cô nàng ma men đã rời đi rồi. Không chỉ đi bình thường mà còn hào phóng để lại cho anh một xấp tiền, coi như là “trả phí phục vụ”.
Anh vừa tức cười vừa cảm thấy hơi mất mát, có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất họ tương ngộ.
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà!!! Ai tra Google dùm anh xem, bệnh nhân ung thư dạ dày sẽ sống được bao lâu? Người bệnh sắp “ngủm” còn có thể đi làm, uống rượu, chạy nhảy tưng bừng, ăn chơi nhảy múa được hả?
Xin thưa với ngài Giang, những câu ngài hỏi trên kia là sự sỉ nhục trí mạng đối với IQ đáng tự hào của ngài cũng như phẩm chất cơ bản của một bác sĩ đấy ạ!!! /biểu cảm khinh thường hai chấm đóng ngoặc.
Không thể không thừa nhận, Giang Triệt thật sự là cực phẩm trong giới hào môn, bối cảnh gia thế hay tướng mạo đều là số một, ngay cả dáng người cũng hiếm có, ai người đẹp vì lụa thì không biết chứ ngài Giang là lụa đẹp vì người đó nha.
Cơ mà hoàn mỹ đến mấy cũng không tránh khỏi khuyết điểm, khuyết điểm của anh chính là “xấu tính” =)))).
Cảm xúc đầu tiên của Giang Triệt khi gặp lại Chu Vưu của mấy tháng sau không phải tức giận vì bị lừa mà là vui mừng.
Sau khi sự vui mừng qua đi, đầu óc Giang Triệt bắt đầu xoay chuyển tính kế, á lộn, tính sổ với cô gái này.
“Áo sơ mi của tôi bị cô làm bẩn trong nhà vệ sinh nam ở trung tâm thương mại rất đắt, không giặt sạch được. Một cái mười ba ngàn, một cái khác mười tám ngàn, giảm bớt một ngàn cho cô, tổng cộng ba mươi ngàn tệ.”
Ai bảo tổng giám đốc nhiều tiền là không tính toán chi li? Để lừa được vợ về tay ý mà, mưu hèn kế bẩn mánh lới lươn lẹo gì ngài Giang đây cũng áp dụng tất!
…
Chu Vưu làm trong công ty quan hệ công chúng, đối tác lần này của bọn họ là Giang Tinh.
Lần đầu bước vào Giang Tinh, Chu Vưu còn chưa ký kết được với người ta, trái lại gánh trên vai khoản nợ hai chiếc áo sơ mi “chanh xả” của ông chủ Giang Tinh. Tiền hợp đồng chưa thấy đâu mà đã thấy ba mươi ngàn tệ dắt nhau bỏ trốn khỏi ví của cô rồi đó.
Thật ra Chu Vưu chưa bao giờ là một cô gái gan góc và hướng ngoại, hơn hai mươi năm qua của cô có thể tóm gọn bằng bốn chữ “tuân theo khuôn phép”.
Sau khi biết mình không bị ung thư, Chu Vưu rất hối hận với đêm Dubai “vượt rào”. Nhưng sống là phải nhìn về tương lai, chẳng hiểu Chu Vưu nhìn kiểu gì lại thấy chủ nợ Giang đứng từ xa nhìn mình cười nham hiểm…
Ban đầu cô trốn tránh Giang Triệt, cho là anh muốn dùng quy tắc ngầm với mình, lên giường vui đùa mà thôi.
Thật ra “đúng lúc” là một chuyện rất khó khăn, ai cũng luôn mong đợi có người xuất hiện như một vị cứu tinh vào đúng lúc mình cần nhất. Nhưng hết lần này đến lần khác, Giang Triệt đều làm được, anh luôn có mặt vào thời khắc Chu Vưu khó khăn chật vật nhất.
Lần này, Chu Vưu không muốn nói với anh hai chữ “Cảm ơn” nữa, thay vào đó là ba chữ “Em thích anh” mà Giang Triệt đã chờ đợi từ rất lâu rồi.
Từ độ cao nhảy dù 3000 mét mà Chu Vưu coi như dấu mốc cho sinh mệnh ngắn ngủi của mình, nay lại là nơi Giang Triệt cầu hôn cô, bắt đầu cuộc sống mới hạnh phúc của hai người.
Chuyện xưa không thể bắt đầu bằng a long long time ago, lại có thể kết thúc bằng happily ever after <3.
…
Chuyên mục có thể bạn chưa biết nho nhỏ: nếu ở trong hội “anh em xương máu” của Giang Triệt thì mới biết anh “đanh đá”, “xéo sắc” và công phu độc miệng bao nhiêu, nhiều pha xử lý cười đi toilet luôn á.
Có câu nói không bằng cầm thú, trong trường hợp này phải là cầm thú không bằng ngài Giang. Mỗi lần ở gần con gái nhà người ta là như sói đói, không bao giờ biết thỏa mãn là gì.
Giang Triệt dù trên giường hay dưới giường đều không đứng đắn, Chu Vưu cần giúp đỡ, anh sẵn sàng tương trợ với điều kiện phải có “thù lao” (nhấn mạnh dấu “ ”).
Nhưng đó chính là cách Giang Triệt thể hiện tình cảm, anh vốn đơn phương coi Chu Vưu là bạn gái từ lâu rồi (đây là biểu hiện của sự thèm thuồng :v), bởi vì yêu nên anh mới muốn thân cận gần gũi cô, cũng tiện dễ chăm sóc cô hơn.
Nếu có em gái “trà xanh” thử mon men lại gần anh mà xem, chẳng cần Chu Vưu ra mặt, chính Giang Triệt sẽ dùng đôi chân dài đá cho ả ta “bay màu” chứ ở đó mà “non” và “xanh”. Bất cứ thành phần nào chia rẽ uyên ương đều đáng chém!!
Còn về phần Chu Vưu, mình để tag truyện nữ cường vì trong cảm nhận của mình, nữ chính rất mạnh mẽ. Mạnh mẽ không phải ở thể chất mà là tinh thần, ba mẹ mất sớm, giữa đám thân thích cực (phế) phẩm chỉ nhăm nhe cắn xé quyền lợi, hai chị em buộc phải nương tựa nhau mà sống nên Chu Vưu thương em gái rất nhiều.
Việc đầu tiên cô làm khi biết tin mình trúng số chính là gọi cho em gái thông báo chị có tiền phẫu thuật cho em rồi, phải là người trong cuộc mới biết lúc đó họ hạnh phúc nhường nào, đoạn truyện này khiến mình vô cùng xúc động luôn.
Hơn nữa Chu Vưu luôn làm rất tốt trong công việc, tư duy sáng tạo linh hoạt, tinh thần cầu tiến không chùn bước trước khó khăn cũng là một loại “cường”. Truyện có nhiều nội dung về công việc, đọc rất thú vị, chiêu trò không khác gì tranh đấu chốn thâm cung cả.
Cuối cùng, cô chính là Giang phu nhân, “thuyền mạnh về lái, gái mạnh về chồng”, lại bảo không cường đi ạ. Từ khi nhận ra tình cảm của mình với Giang Triệt, Chu Vưu mới thấy trước kia mình đúng là có mắt như mù nên mới coi trọng người qua đường X =))).
Mình biết đến bút danh Bất Chỉ Thị Khỏa Thái được một thời gian rồi, và đến nay chưa một tác phẩm nào của tác giả khiến mình phải thất vọng. Đến với “Không ngoan” bạn sẽ tìm thấy các yếu tố cách xây dựng nhân vật, cốt truyện, tính hài hước đủ cả, đọc từ đầu đến cuối mà “cuốn” hơn “cần” và gây “mê” hơn thuốc tê.
Vẫn nghi ngờ sao? Thế thì các bạn hãy tự nhảy hố và cảm nhận xem, đến lúc đó đừng có trách mình… Truyện hay thế này mà không quảng cáo rầm rộ từ sớm nhé :3
...
Giang Triệt nhìn mu bàn tay trống không của cô: “Nhẫn của em đâu rồi?”
Chu Vưu nhìn nhẫn trên tay Giang Triệt, không tình nguyện nói thật, “Anh nghĩ nhẫn của em khiêm tốn giống của anh chắc, chiếc của em có viên kim cương chà bá như thế, động tay cái là loé lên, không biết còn tưởng là em khoe giàu ấy chứ.”
Giang Triệt nghiêm túc sửa lại cho đúng, “Đấy không phải là khoe giàu.”
Vậy thì là gì.
“Cái này gọi là khoe ân ái.”
“...”
——
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban