Không yêu thì biến

Không yêu thì biến

Mới nghe tên thôi, chắc có lẽ các bạn đã có thể tưởng tượng độ “cường” của truyện rồi ha.

Câu này là của Hà Tịch, nữ cường chính hiệu từ trong ra ngoài, từ nhỏ đến lớn, từ công việc đến tình yêu.

Cô có một mối tình đầu đầy chấp niệm với một người, từ lúc bắt đầu yêu cho đến khi anh ta đi du học, Hà Tịch ngoài tấm thân ra thì không tiếc bất cứ thứ gì. Anh ta cần tiền, cô quên cả mình là con gái, điên cuồng làm thêm gửi cho anh ta. Tấm thân cô giữ lại cũng là món quà dành cho anh ta vào đêm tân hôn của hai người. 

Cuối cùng, Hà Tịch cũng đợi được ngày anh ta công thành danh toại quay về. Chỉ có điều, sự đầu tư của cô sinh lời rồi. Món lời này là một cô nhân tình ngoại quốc mà anh ta mang theo khi trở về. Và anh ta nói lời chia tay với Hà Tịch, ngay khi vừa gặp lại sau bao ngày xa cách.

Ok chia tay. Hà Tịch này là ai chứ, cô nuôi được thì cô bán được. Hất nguyên cốc nước vào mặt người đàn ông bội bạc, cô xé nát những đồng tiền anh ta trả cho cô “phí chia tay”. Cô bước ra khỏi cuộc tình đầy thất bại đó, một cách cao ngạo.

Nhưng dù cho có mạnh mẽ đến mức nào, thì đau lòng là chuyện không thể tránh khỏi. Hà Tịch mượn rượu quên sầu. Chỉ có điều, rượu uống đến say ngất mà sầu chẳng thể quên. Cô cảm thấy không cam lòng, mình thủ tiết như vậy vì cái thằng chó má ấy có đáng không?

Hà Tịch cô không phải tuyệt sắc nhưng cũng là giai nhân, không phải tiểu thư giàu có nhưng có sự nghiệp ổn định, anh ta lấy tư cách gì mà đối xử với cô như vậy?

Ấy thế là, giữa sự tức giận không có chỗ xả và muôn vàn cám dỗ sau khi uống rượu, cô đã có tình một đêm. Đối tượng là ai cô cũng không biết, cũng không quan tâm. Mặc dù vậy, cô cảm thấy có chút may mắn, vì người đàn ông xa lạ đó dù sao cũng là cực phẩm. Lần đầu tiên phá giới, như vậy cũng không có gì uất ức.

Thế nhưng, hành động tiếp theo của người đó lại khiến cho Hà Tịch không chấp nhận được. Anh đưa ví tiền cho cô, không buồn nhìn thêm một cái. Thế nên, Hà Tịch lại một lần nữa, xé tiền. Thật lòng cô cũng không muốn đâu, nhưng những chuyện động đến nhân phẩm thì cô lại không thể khống chế được. Tình một đêm thôi mà, anh tình tôi nguyện, cho dù là lần đầu của cô thì cô cũng đâu có bắt anh chịu trách nhiệm, việc gì phải xoắn. Cứ thế, hai người đường ai nấy đi, nhưng ấn tượng có lẽ đã khá sâu sắc rồi.

Sự thật chứng minh, đã là duyên phận thì trốn cũng không thoát. Có điều, vẫn chưa thể xác định đây có phải nghiệt duyên hay không thôi. 
Những lần chạm mặt tiếp theo của hai người, ngang trái đến không thể chịu nổi. Một lần là cô suýt bị tên bạn trai cũ đánh, anh ra tay ngăn cản. Lần tiếp theo nữa thì là cứu cô khỏi đám lưu manh ngoài công viên. Nghe thì giống anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng sự thật thì không phải vậy.

Mỹ nhân Hà Tịch không cần anh cứu. Nếu không phải anh ngăn cản thì cô đã đạp cho tên kia tuyệt tự tuyệt tôn rồi. Còn lần thứ hai, đúng là anh cứu cô, nhưng là sau khi cô dũng cảm ngăn cản bọn lưu manh phá xe của anh. Nói tóm lại, cái sự cường của Hà Tịch thì không lời nào tả xiết.

Nhưng anh cũng không phải dạng vừa, giúp thì giúp vậy thôi, chứ không hề có ý định nhận lại người quen. Mặc dù rất ấn tượng với cô gái mạnh mẽ này, nhưng câu cuối cùng sau khi gặp lại lần nào cũng là : “Tôi không thích gặp 1 người phụ nữ quá nhiều lần”, ý là, cô đừng có mà xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Hà Tịch đương nhiên cũng đâu có muốn gặp lại con người kiêu ngạo khó ưa ấy. Kể ra cũng lạ, gặp nhiều như vậy mà cô vẫn chưa biết tên của anh. Cho đến một ngày, sau một cuộc vần vũ của số mệnh, cuối cùng cô đã biết được lý lịch của anh. Tần Mạch, người thừa kế duy nhất công ty Tần thị.

Hơn nữa, giữa anh và cô còn có quan hệ kiểu dây mơ rễ má làm ăn bạn bè gì gì đó nữa. Tuy không trực tiếp nhưng có một số sự kiện sẽ phải chạm mặt nhau. Dần dần, giữa hai người có rất nhiều lần đầu tiên và cũng rất nhiều lần cuối cùng.

Lần đầu tiên của cô là với anh, lần đầu tiên anh vì cô phá vỡ nguyên tắc “không gặp lại” của mình, lần đầu tiên hai người gặp được “đối thủ” khó nhằn như vậy. Và lần nào gặp lại cũng nhắc nhau “lần này là lần cuối cùng” :)

Thực ra, vấn đề của cả hai không có gì ngoài 2 chữ “tự tôn”. Cũng vì cái tôi quá lớn nên cho dù đã nhận ra tình cảm của bản thân, sống chết cũng không chịu thừa nhận.

Có lẽ nếu không gặp lại nhiều lần như vậy Hà Tịch cũng sẽ quên. Nhưng số mệnh sắp đặt, cô lại không có lý do gì để ghét anh cả, thế là thích thôi.

Tần Mạch thì khác, trước giờ anh không để ý đến gì khác ngoài công việc, gặp gỡ Hà Tịch cũng là ngoài ý muốn. Nhưng sau 2 lần cô cứu anh, thì có lẽ bản thân anh cũng đã nhận ra sự thay đổi nội tâm của chính mình.

Tần Mạch không biết bày tỏ, không biết làm sao thể hiện với Hà Tịch, nên anh nói:
“Hãy ở bên tôi”
“Anh có thích tôi không?”
“Không biết nữa”.
Dù sao cũng không tìm được người như ý, chi bằng tìm một người ngang sức ngang tài đi vậy.

Tần Mạch không biết, nhưng Hà Tịch biết. Cô biết mình đã thích anh rồi, thế nên đây sẽ là một giao dịch không có lợi cho cô. Bởi vì giao dịch sẽ có lúc kết thúc, khi đó, ai bỏ tình cảm vào thì cái nhận lại sẽ chỉ là đau thương. Nên cô từ chối.

Có điều, trước sức ép của tuổi tác và gia đình, cô đành phải chấp nhận cuộc giao dịch này, chỉ có thể dặn lòng đừng lún quá sâu.

Thời gian bên nhau không dài, nhưng lại phù hợp đến bất ngờ. Cả hai đều độc lập, không phiền đến đối phương. Tuy có hơi khác với những cặp đôi bình thường, nhưng không phải là không tốt.

Ngay khi cả hai người gần như xác định sẽ sống như vậy đến hết đời thì sóng gió lại đến. Tần thị gặp chuyện, Tần Mạch phải ra nước ngoài. Anh chỉ hỏi cô “Em có đi không?”
Hà Tịch trả lời “Không đi”.
Cô có lý do gì để từ bỏ tất cả để đi cùng anh chứ? Mà anh cũng không cho cô một lý do nào cả. Thế nên, anh đi một mình.

Ngày tiễn anh ở sân bay, anh để lại cho cô một chữ “thích”. Cô để lại cho anh một cú đấm vào cái dạ dày mang bệnh mãn tính cùng với lời dặn “Anh ở nước ngoài đừng có mà tán gái bừa bãi, tán trai càng không được.”

Cứ như vậy, yêu xa.

Mỗi ngày đều gọi điện thoại, kể những chuyện xảy ra thường ngày của nhau. Nhưng kể hoài cũng hết, lại là khoảng không yên lặng.
Cả hai đều là người kiêu ngạo trong tình cảm. Hà Tịch chẳng thà nằm im nghe tiếng lật giấy qua điện thoại của Tần Mạch ở bên kia đại dương cũng không chịu nói một câu “tôi nhớ anh”.
Tần Mạch có thức thâu đêm để làm việc cũng không chịu nói với cô, “tôi mệt rồi, muốn có em ở bên.”

Thế nên, điều gì đến cũng phải đến. Yêu, nhưng không thể chạm vào nhau, không thể ở cạnh nhau vào những lúc mệt mỏi nhất. Thế thì còn có ý nghĩa gì?

“Tôi bị ngã”
“Có đau không?”
“Bị xước, đau lắm”
“...Tôi có thể làm gì cho em đây?”
“Nói với tôi, “không đau, không sao cả, có anh ở đây””
“Không đau, không sao cả,... xin lỗi em, tôi không thể ở bên em…”

Trong mắt mọi người, Hà Tịch và Tần Mạch chia tay là vì cả hai đều kiêu ngạo, không chịu nghĩ cho đối phương. Nhưng sự thật không phải như vậy. Họ dùng sự kiêu ngạo của bản thân để che giấu những tình cảm và lo lắng dành cho nhau. 

Hà Tịch bị cướp, cũng không nói cho Tần Mạch biết, vì sợ anh lo lắng.
Tần Mạch dù rất muốn cũng không thể nói “Em hãy chờ tôi”, vì tương lai cho Hà Tịch, anh không thể đảm bảo.

Họ cứ thế, rời xa nhau.

Nếu như là vì cái tôi quá lớn, thì sẽ không có chuyện 2 năm trôi qua, mà cả hai đều không thể quên đối phương.

Hà Tịch bị ép đi xem mặt liên tục cũng không tìm được đối tượng phù hợp.

Tần Mạch ở nước ngoài nghe tin này, cũng quyết định từ bỏ, tìm một người sống chung để ổn định cuộc sống.
Không phải Hà Tịch, thì ở với ai cũng vậy thôi.

Nhưng mà, kiểu người như Tần Mạch và Hà Tịch, một khi đã yêu, thì khó có thể buông tay được. Tần Mạch sống chung với người khác nửa năm, chỉ dừng lại ở cái nắm tay ngượng ngùng. Đến nỗi, người ta không chịu được nữa đành phải đi tìm hạnh phúc mới.

Cuối cùng, anh cũng không chịu được nữa, quay lại tìm Hà Tịch của anh.

Tuy rằng lần quay lại này, rất nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra, Tần Mạch cũng bị Hà Tịch hành cho đến lên bờ xuống ruộng mới chịu tha thứ, nhưng rốt cuộc anh và cô cũng đã thực sự tìm được hạnh phúc.

Tần Mạch và Hà Tịch đều là người mạnh về lý trí, nhưng họ không phủ nhận những cảm xúc từ trái tim. Chỉ có thể tin vào tình yêu một nửa, họ quyết định dùng hôn nhân để lấp đầy một nửa còn lại. Như vậy mới có thể có được một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn.

Ai nói, hiểu nhau quá rõ ở bên nhau sẽ không còn thú vị?

...

“Nếu bàn tới bạo lực thì rõ ràng phải là em bạo lực anh mới đúng chứ.”
“Nếu anh Tần chê tôi thì giờ có thể bỏ của chạy lấy người.”
“Anh thích ăn đòn, thế nào?”
“Em sẽ bảo vệ, không để người khác bắt nạt anh.”

“Trong nhà có 2 nhà vệ sinh, nhưng sáng sớm hai người vẫn chui vào cùng một gian, một người mắt nhắm mắt mở chải răng, một người đầu tóc bù xù thản nhiên đi vệ sinh…”

“Cuộc sống không thể chuyện nào cũng như ý được, nhưng hiện tại, ngày nào mở mắt ra cũng có thể nhìn thấy Hà Tịch ngủ há mồm, nước miếng sáng lấp lánh rơi trên vai mình, là hạnh phúc tới cực điểm rồi.”

Tuy tình cảm của hai người này có chút mất vệ sinh, nhưng không phải cuộc sống càng nhẹ nhàng đơn giản càng hạnh phúc hay sao?
______________

" ": Trích từ truyện

Review by #Lâm Tần
Retouch by #Trắng Tiệp Dư


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...