#Review
KHUYNH NHIÊN TỰ HỈ
Tác giả: Giá Oản Chúc
Thể loại: Hiện đại, nam chính… (một lời khó nói hết), nữ chính bị nhược trí, trong ngược có #sủng, trong sủng có siêu sủng, #ngọt, #sắc, ý nghĩa, HE.
Độ dài: 54 chương + 8 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn
--------------------
Câu chuyện này khá lạ, vì vậy tôi thay đổi cách thức review một chút. Chúng ta sẽ bắt đầu từ nhân vật phụ trước.
Cách đây 3 năm, Hạ gia nhận về hai chị em gái. Cô em rất xinh đẹp, có cá tính. Cô chị thì có chút đặc biệt, không đẹp sắc sảo nhưng vô cùng xinh xắn đáng yêu, chỉ có điều năng lực và hành vi đều không giống với độ tuổi hơn 20 của cô, cứ ngốc nghếch như trẻ con.
Điều đáng nói ở đây chính là, Hạ phụ nhân và Hạ lão gia vô cùng yêu thương hai cô bé này, không hề kỳ thị, không hề chê bai, thậm chí Hạ phu nhân yêu thương cô chị còn hơn cả đứa con trai ruột của mình. Nói theo cách của bà chính là, cho dù cô bé hiền lành ngoan ngoãn này có gả vào bất cứ nhà nào thì cũng phải bước ra từ cửa chính Hạ gia danh giá. Đây là gia đình trưởng bối lành tính nhất trong các câu chuyện hào môn mà tôi từng đọc.
Cô em gái tên là Phó Tự Nhạc, một cô gái kiên cường mạnh mẽ. Cô nhỏ hơn chị mình 4 tuổi, thế nhưng từ khi ba mẹ hai người mất đi sau một tai nạn, cô chính là trụ cột của gia đình. Vừa học vừa làm, vừa chăm sóc cho người chị ngốc của mình. Ở cái lứa tuổi lẽ ra phải vô lo vô nghĩ, thoải mái chơi đùa cùng các bạn, thì Phó Tự Nhạc phải dẹp bỏ tất cả, để toàn tâm toàn ý lo lắng cho chị mình.
Đó là một cảm giác hết sức phức tạp, vừa là sự ăn năn tự trách, vừa là tình yêu thương, nhưng lẫn trong đó còn là sự bất an. Đối với cô, chị không phải là gánh nặng, mà là một nỗi đau. Bản thân Phó Tự Nhạc cũng không biết, đến khi nào mình mới có thể thực sự đối diện với tội lỗi mình gây ra, bởi vì người đang gánh chịu hậu quả đó không hề hay biết. Cô ấy, là cô em gái cá tính nhất và tội nghiệp nhất mà tôi từng biết.
Tuy rằng chỉ xuất hiện thoáng qua trong những hồi ức vụn vặt của một cô gái bị nhược trí, nhưng ba Phó mẹ Phó tuyệt đối là nhân vật cần được nhắc đến. Một cô con gái thông minh lanh lợi hoạt bát đáng yêu, sau một cú ngã liền trở nên như vậy. Bác sĩ cũng đã nói, vết thương trên đầu cô quá nặng, không thể phục hồi, khả năng sống cũng rất thấp.
Thế nhưng, ông bà chưa bao giờ bỏ cuộc. Từ chối đưa cô đến bệnh viện tâm thần, mẹ Phó nghỉ làm để ở nhà chăm sóc cô, dạy cho cô bắt đầu lại từ những kỹ năng đầu tiên, ăn, nói, đi đứng, viết chữ. Ba Phó một mình gồng gánh tất cả chi phí của một gia đình nhưng chưa bao giờ than vãn một câu. Hai người ấy, là cặp cha mẹ kiên trì và dũng cảm nhất mà tôi từng thấy.
Có phải làm mọi người tò mò rồi không? Là một câu chuyện như thế nào mà nhân vật phụ lại có thể đặc biệt đến như vậy? Rất đặc biệt, nhưng không phải vì chính bản thân họ, mà bởi vì tình cảm mà họ dành cho nhân vật chính. Tôi phải giới thiệu về họ trước, vì tôi sợ khi bắt đầu viết về nhân vật chính, sẽ không thể ngừng lại được.
Đó là câu chuyện của một cô gái bị nhược trí, Phó Tự Hỉ. Không phải bệnh, không phải bẩm sinh, là vì ngã cầu thang vào năm 12 tuổi mà trở nên như vậy. Nhưng bằng tình yêu thương của gia đình, Phó Tự Hỉ lại một lần nữa học cách tiếp tục sống. Sau tai nạn đó, gần như tất cả kỹ năng đều mất đi, nhưng cái đáng quý nhất đã giữ lại được.
Đó chính là sự đơn thuần tinh khiết, thiện lương và sạch sẽ từ trong tâm hồn cô gái nhỏ. Phó Tự Hỉ không thể đi học vì khả năng tiếp thu và phản ứng quá chậm, nhưng cô mỗi ngày đều mày mò viết chữ. Cô không có khả năng giao tiếp với người khác nhưng có thể tự chăm sóc bản thân. Bởi vì cô không muốn mình là gánh nặng.
Khi hai chị em bước vào Hạ gia, Phó Tự Hỉ đã khép mình thật chặt, sống thật ngoan ngoãn. Nhưng oái ăm thay, Hạ lão gia và Hạ phu nhân đôn hậu là thế lại có một thằng con trai ngỗ nghịch là Hạ Khuynh. Anh chính là điển hình của thiếu gia phú nhị đại, ăn chơi không bỏ sót món nào, tâm địa còn có chút xấu xa. Vì thế, khi anh gặp cô gái nhỏ Phó Tự Hỉ đã không thể kìm lòng mà trêu chọc một chút.
Hạ Khuynh thừa nhận, bản thân mình rất bỉ ổi. Rõ ràng biết cô không thể phản kháng lại hết lần này đến lần khác chọc cho cô sợ đến khóc oà thì mới ngừng tay. Nhưng anh cũng thừa nhận, khi cô ấy khóc chính là lúc anh muốn ôm cô ấy vào lòng để dỗ dành, để chở che. Nghe có vẻ biến thái, nhưng có một số người chính là như vậy. Cần phải tìm cảm giác tồn tại của mình trong mắt một ai đó.
Hạ Khuynh trước kia thích trêu chọc Phó Tự Hỉ nhưng lại không hiểu nguyên nhân. Cho đến tận ba năm sau khi anh bị thương ở chân phải về nhà tịnh dưỡng thì mới dần ngộ ra cảm giác thực sự của bản thân mình đối với cô gái nhỏ ngốc nghếch ấy. Không phải là khinh thường, không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không phải là cảm giác tính dục đơn thuần của đàn ông, mà là một điều gì đó sâu hơn như vậy nữa.
Là sự thoải mái khi được ôm cô trong vòng tay, là sự khó chịu khi thấy cô tươi cười với người nào khác, là sự thỏa mãn khi cô ỷ lại vào mình, là sự đau lòng khi nhìn thấy cô loay hoay với nỗi sợ hãi không có anh bên cạnh. Từ lúc nào, Hạ Khuynh bắt đầu phát giác, mình đã yêu cô gái nhỏ ngốc nghếch này mất rồi.
Phó Tự Hỉ vẫn luôn tranh cãi với Hạ Khuynh, cô không ngốc. Hạ Khuynh biết, nên anh không nói gì cả, chỉ âm thầm bảo vệ cô, âm thầm dẫn dắt cô ra khỏi cái thế giới nhỏ bé được tạo ra bởi sự bao bọc quá mức cẩn trọng của cô em gái Phó Tự Nhạc, âm thầm khẳng định vị trí của cô trong tim anh và trước mặt tất cả mọi người. Cái mà Hạ Khuynh mang đến cho Phó Tự Hỉ không chỉ là tình yêu, mà còn là sự tự tin và một sự khẳng định. Cô hoàn toàn bình thường, thậm chí còn tốt hơn những người đầu óc bình thường nhưng tâm địa rắn rết ngoài kia nữa.
Có rất nhiều cách để thể hiện tình yêu với một người. Ví dụ như ba mẹ Hạ yêu thương Hạ Khuynh bằng cách không kiểm soát anh, vì họ công nhận năng lực trong công việc của anh. Họ yêu thương Phó Tự Hỉ bằng cách không chê bai cô, chấp nhận cô làm con dâu như một cô gái xứng đáng nhất. Ví dụ như Phó Tự Nhạc yêu thương chị gái bằng cách che chở cô đến mức thành bệnh, có thể chấp nhận cùng chị gái bên nhau đến cuối đời. Ví dụ như Hạ Khuynh yêu Phó Tự Hỉ, chính là kiểu không cần cô phải làm gì cả, chỉ cần yêu anh là đủ. Bởi vì anh là người đủ khả năng chăm sóc cho gia đình, cho dù vợ anh có ngốc thì đó cũng là cô vợ ngốc đáng yêu nhất mà anh khó khăn lắm mới có được.
Lại ví dụ như, cách mà Phó Tự Hỉ yêu thương mọi người. Một cô gái có trí não của một đứa trẻ nhưng luôn ngoan hiền và lễ phép, còn có thể khiến bà Hạ cười không khép miệng cả ngày. Một người chị không được học hành tử tế nhưng lại muốn tự kiếm tiền cho em gái mình đi học, sẽ không để em ấy vất vả nữa.
“Tự Nhạc, chị đã có Hạ Khuynh nuôi rồi, nên chị sẽ nuôi em. Em hãy học thật giỏi nhé.”
Một người chị đầu óc không đủ để phân tích hành động của em gái mình ngày đó là đúng hay sai, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng và tha thứ. Cô gái chậm chạp ấy đã giúp em mình thoát khỏi sự day dứt mà dũng cảm đón nhận tình yêu.
Một cô gái ngay cả chuyện yêu đương nam nữ cũng chưa hiểu rõ, nhưng lại nói với người đàn ông của mình rằng:
“Hạ Khuynh, cho dù anh không có tiền, hoặc là thân thể không còn lành lặn thì em vẫn bằng lòng ở bên anh suốt đời. Em có thể không cần ở một căn nhà lớn, em cũng có thể mỗi ngày chỉ ăn bánh bao… Chỉ cần người đó là Hạ Khuynh, em đều nguyện ý.”
Chỉ cần là anh, em đều nguyện ý.
Đó là cách yêu thương của Phó Tự Hỉ. Ngốc, nhưng vô cùng trân quý.
…
Trước kia có người từng hỏi tôi, một cô gái như thế nào thì được gọi là mạnh mẽ? Lúc đó tôi nghĩ ra được rất nhiều đáp án, nhưng sau khi đọc câu chuyện này, tôi mới thực sự cảm thấy mình đã tìm ra câu trả lời.
Mạnh mẽ không nhất định là bạn phải có sức mạnh hoặc kỹ năng mà người khác không có, hoặc giả bạn có thể ra tay nghĩa hiệp bất cứ lúc nào để bảo vệ được người này người kia. Thật sự không cần, giống như Phó Tự Hỉ, cô ấy không có năng lực chăm sóc cho ai cả, cũng không thể bảo vệ được ai hết, nhưng cô ấy có thể mang lại sức mạnh cho rất nhiều người.
Cô ấy là mục tiêu sống của em gái mình, cô ấy là chỗ dựa tinh thần của Hạ Khuynh, cô ấy là một tấm gương trong sáng cho những đứa con do chính mình sinh ra. Rất nhiều người, vì có cô ấy mà cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn.
Thế nên, cố gắng sống thật tốt trong điều kiện khắc nghiệt cũng chính là một loại mạnh mẽ, còn là loại mạnh mẽ khó làm nhất.
-------------------------
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Tần
Bìa: #Hy Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban