Kiếp trước Thích Giác đối xử với Thẩm Khước thập phần nghiêm khắc, chỉ vì không muốn tổn hại đến thanh danh của nàng. Một tay chàng nuôi nàng khôn lớn, cũng biết lòng nàng dành cho mình có bao nhiêu tâm tư. Nhưng chàng vẫn lựa chọn lặng im, rồi tìm cách đẩy nàng ra xa khỏi vòng tay của chàng.
Mà từ đó về sau, Thẩm Khước cũng thực sự trưởng thành, ngày càng hiểu chuyện, không còn ỷ lại vào sư phụ của mình như trước kia nữa.
Nhưng sự đời nào có ai ngờ, chàng vì thế mà mãi mãi mất đi nàng.
Vì không đủ tự tin có thể cho nàng một cuộc sống bình yên, chàng quyết tâm làm thinh trước lời cầu cứu cùng sự bày tỏ chân thành của nàng, âm thầm nhìn nàng bái đường cùng người ta.
Cứ ngỡ rằng mình sẽ sớm rời xa trần thế, nên chàng lặng lẽ chôn vùi tình cảm bấy lâu của mình dành cho nàng. Nhưng đến cuối cùng lại là chàng ôm lấy thân xác lạnh lẽo của nàng dưới đống hoang tàn mà lòng đau đớn khôn nguôi.
“Ta vốn dĩ không biết tất cả vẻ mặt tươi cười khi đó của nàng đều là ngụy trang, vốn dĩ không biết trong lòng nhỏ bé của nàng lại chứa đựng nhiều ủy khuất như thế. Ta tưởng rằng chỉ là nàng mới quay về không kịp thích ứng, tưởng rằng nữ nhân kia sẽ dùng yêu thương để bù đắp cho nàng. Hóa ra, nàng đứng trên mũi đinh, cẩn thận che giấu bình yên.”
“Còn ta, lại vì cái gọi là danh tiết mà đẩy nàng ra.”
Đến khi chàng hối hận, thì tất cả đã trở nên quá muộn màng.
Nàng đã đi mất rồi, sao chàng có thể bù đắp đây?
Có lẽ trời xanh cũng mủi lòng trước sự ăn năn sám hối vô tận của chàng, nên đã cho chàng thêm một cơ hội. Thích Giác trùng sinh trở lại thời điểm chàng 21 tuổi, cũng là năm Thẩm Khước trở về Ngạc Nam.
May mắn thay, nàng vẫn chưa gả cho người đó.
May mắn thay, nàng vẫn còn là cô bé ngây thơ chưa thấu rõ sự đời.
Sống lại một đời, chàng chỉ muốn tìm mọi cách thay đổi số mệnh, không để nàng phải gánh chịu những đau thương. Nàng sẽ giống như cô bé con năm đó tuỳ ý làm nũng, tuỳ ý ngạo mạn kiêu căng, vui vẻ tận hưởng cuộc sống của chính mình. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
A Khước của chàng vốn là một đứa trẻ đáng thương. Cha vô tâm, mẹ vì anh trai song sinh mà muốn thiêu chết nàng, đẩy nàng vào trong biển lửa. Nếu như năm đó nàng không gặp chàng, không được chàng chữa trị, có phải nàng cũng sẽ chết dần chết mòn từng ngày hay không?
Nàng cũng giống như chàng, đều là những con người bị chính người thân của mình vứt bỏ. Ấy thế mà chàng lại nhẫn tâm đẩy nàng ra thật xa, phụ tấm chân tình của nàng.
Lần tái sinh này, chàng nhất định sẽ đem nàng trở về bên cạnh mình, giữ chặt nàng mãi chẳng bao giờ buông tay.
Chỉ cần có nàng, tất cả yêu hận tình thù, thiên hạ quốc gia, hoặc những chấp niệm kia, đều không còn quan trọng nữa.
…
Mười một tuổi Thẩm Khước trở lại Thẩm gia, tách khỏi sư phụ để đoàn tụ cùng với gia đình. Tưởng rằng sẽ là những chuỗi ngày vui vẻ, ngờ đâu lại có quá nhiều bão tố phong ba, cũng biến nàng từ thiếu nữ vô ưu thành người biết che giấu, biết dối trá, hiểu được nóng lạnh của lòng người.
Thẩm gia bề ngoài hào nhoáng là thế, nhưng những tranh đoạt bên trong nào ai hay biết đâu. Cha mẹ ruột thịt hay tỷ muội tình thâm, tất cả đối với nàng chỉ như một câu chuyện cười. Trong ngôi nhà này, ngoài người anh song sinh ra, còn ai thật lòng yêu thương nàng nữa đây?
Cũng may, cuộc đời nàng còn có tiên sinh.
Chàng là ánh sáng, cũng là bến về của nàng.
Năm đó, chàng được chỉ hôn cùng tỷ tỷ Thẩm Phi của nàng. Mà mẫu thân nàng vì sống trong sợ hãi, vì chướng mắt với nàng mà đã nhẫn tâm đẩy nàng vào hố lửa, để nàng thay thế tỷ tỷ của mình gả vào Lưu gia.
Chỉ là, ngay ngày đại hôn Thích Giác lại tương kế tựu kế, đem Thẩm Khước “lên nhầm kiệu hoa” trở thành cô dâu nhỏ của chàng.
“... Con có đồng ý gả cho ta hay không?”
“Chỉ cần có thể ở bên cạnh tiên sinh, thế nào cũng được!”
Mười một tuổi, Thẩm Khước trở thành vợ của Thích Giác. Tuy nàng tuổi còn nhỏ chưa hiểu thế nào là yêu, nhưng như vậy cũng tốt. Chàng chỉ muốn cứ như vậy nuông chiều nàng, dung túng nàng, bù đắp lại những sai lầm trước kia.
Thời gian hãy còn dài, chàng cũng không vội. Chàng cứ thế che chở nàng, đợi nàng lớn lên, chờ nàng hiểu được lòng mình.
Cách biệt hai đời, cuối cùng chàng cũng có thể khoá chặt nàng ở bên cạnh rồi.
Dù cho trước mắt có bao nhiêu gian nan, chàng nhất định sẽ vì nàng mà chống đỡ mọi bão táp, cho nàng một cuộc sống bình an.
…
“Lên nhầm kiệu hoa” - tựa truyện dễ khiến mình liên tưởng đến một bộ phim từng làm mưa làm gió một thời. Nhưng “lên nhầm” trong câu chuyện này lại hoàn toàn khác. Vì đây thực chất là một sự sắp đặt của nam chính Thích Giác, để đem Thẩm Khước trở về trong vòng tay chàng.
Như bao câu chuyện dưỡng thành khác, nam chính trong truyện này cũng kiêm nhiều “thân phận” khác nhau. Từ làm cha mẹ, làm thầy, sau đó lại đến làm trượng phu. Vì Thẩm Khước tuổi vẫn còn nhỏ, mà nàng và chàng lại nam nữ khác biệt, nên cũng xảy ra nhiều pha dở khóc dở cười :v
Mình khá thích tình cảm của nam nữ chính trong truyện. Giữa họ là tình yêu duy nhất, luôn luôn tin tưởng và thấu hiểu lẫn nhau. Lúc nàng còn bé chàng là lá chắn của nàng, nhưng đến khi trưởng thành nàng như là chỗ dựa, là bình yên mà chàng luôn mong muốn tìm về.
Song song với tình cảm của nam nữ chính, mình không thể không nhắc đến anh trai song sinh của Thẩm Khước - Thẩm Hưu. Chàng cục súc với tất cả mọi người, nhưng chưa bao giờ nặng lời trước em gái song sinh. Tính chàng thẳng thắn, yêu ghét rõ ràng, tuy đôi lúc cư xử hơi quá nhưng chung quy lại cũng là một nhân vật gây được ấn tượng trong lòng mình.
Và đương nhiên không thể thiếu những nhân vật “cực phẩm” gây ra không ít sóng gió, sẽ khiến người đọc phẫn nộ không thôi.
Nếu bạn yêu thích motif nuôi vợ từ bé, hay tan chảy bởi những câu chuyện tình yêu sâu sắc nhưng vẫn không kém phần ngọt ngào, thì mình nghĩ đây sẽ là một sự lựa chọn không tồi dành cho bạn ^^
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban