Lời hứa của anh là biển xanh của em

Lời hứa của anh là biển xanh của em

Con người sống ở trên đời, rất khó có được tất cả những điều mình muốn, đặc biệt là quân nhân. Bởi vì tình cảm cá nhân luôn xếp sau tình yêu với Tổ quốc, phải chăng vì thế mà đa số những người lính như họ, hoặc là ở vậy suốt đời, hoặc là hôn nhân không cần tình yêu?

 

Cố Hoài Việt là trường hợp thứ hai. Và còn đặc biệt hơn nữa, cả hai cuộc hôn nhân của anh đều có cùng tính chất như vậy. Anh cưới người vợ đầu tiên là bởi vì sự quen thuộc và thương cảm. 

 

Thế nhưng chưa được bao lâu thì cô ấy vì sinh khó mà qua đời, để lại cho anh một cậu nhóc thông minh lém lỉnh. Chính cậu nhóc này đã dẫn anh đến với cuộc hôn nhân thứ hai, với cô giáo chủ nhiệm của thằng bé, Nghiêm Chân.

 

Nghiêm Chân mới nhận lớp không bao lâu đã phải xử lý “vụ án" của cậu bé đặc biệt Cố Gia Minh này rất nhiều lần, nhưng chỉ với một lý do duy nhất, chính là ba của cậu thường xuyên không xuất hiện. Nghiêm Chân cảm thấy chuyện này cần phải gặp mặt thảo luận một chút, giáo dục con trẻ là chuyện cần thiết quan trọng mà, đúng không?

 

Cuối cùng, người đàn ông một năm 12 tháng ở nhà được nửa tháng, tham mưu trưởng Cố Hoài Việt từ doanh trại xa xôi nhận được điện thoại của cô giáo. Lần hẹn đầu tiên diễn ra khá suôn sẻ, anh mặc bộ quân phục nghiêm chỉnh từ đầu tới chân ngồi đối diện với cô giáo trẻ xinh đẹp của con trai, lắng nghe cô ấy nói về tình hình của cậu bé, sau đó đưa cô đến… bệnh viện.

 

Đúng vậy, đang nói chuyện thì bà nội Nghiêm Chân bị chuyện xem mắt của cô làm tức đến tăng huyết áp phải nhập viện, anh liền thuận đường đưa cô đi, cũng thuận tiện nghe được chuyện cô bị bà nội giục kết hôn. Anh cảm thấy buồn cười, sao người lớn ai cũng như vậy nhỉ?

 

Kể cả ba mẹ anh cũng như vậy còn gì. Hôn nhân của anh đã kết thúc nhiều năm, họ vẫn không ngừng tìm kiếm bến đỗ mới cho anh. Nhưng Cố Hoài Việt cảm thấy, anh không có khả năng chăm sóc cho người khác, bởi vì nhiệm vụ của anh vốn đã quá nhiều rồi. Lấy người ta về lại làm lỡ dở cuộc đời người ta thì tội lắm.

 

Thế nhưng, đó là “người ta", không phải Nghiêm Chân. Từ lần thứ hai gặp mặt, Cố Hoài Việt đã nói thế này:

 

Tôi là một trinh sát, còn là lính bắn tỉa. Cho nên, đã nhắm là trúng.

 

Anh rất thẳng thắn chỉ cho cô thấy bọn họ có tư tưởng đối với hôn nhân rất phù hợp. 

 

Cô đã 27 tuổi, chưa từng yêu đương, như vậy cũng có nghĩa là không có mong đợi nhiều lắm vào tình yêu. Anh đã từng kết hôn, có một đứa con trai và một cuộc sống vững vàng, có thể để cô và bà nội nương tựa suốt đời. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)

 

Cô không mong đợi vào tình yêu, như vậy cũng sẽ không mong đợi sự yêu thương từ phía anh, điều mà hiện tại anh khó có thể làm được. Hôn nhân không chỉ là tình yêu, còn là trách nhiệm, điều này anh rất tự tin mình có thể đảm trách. Quan trọng nhất là, cả hai đều đang bị hối thúc, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm.

 

Anh nói rất hợp tình hợp lý, nhưng nguyên nhân khiến Nghiêm Chân đồng ý lại không phải những điều đó, mà chỉ là vì Cố Gia Minh. Cô thật sự rất thích thằng bé. 

 

Đạt thành thỏa thuận, Cố Hoài Việt tranh thủ một vài ngày được nghỉ phép để hoàn thành tất cả thủ tục pháp lý của lần kết hôn thứ hai. May cho anh, Nghiêm Chân là một cô gái cực kỳ hiểu chuyện, cô chỉ cần làm yên lòng bà nội, những thủ tục rườm rà như hôn lễ hay gì đó, nếu giảm được thì giảm. Xong đâu đấy, Cố Hoài Việt lại lên đường về doanh trại. Cuộc sống lại quay về như bình thường.

 

Có khác chăng chính là giờ đây, Nghiêm Chân có thêm một gia đình, thêm một cậu nhóc để chăm sóc. Cô cảm thấy đây không phải là gánh nặng, mà là niềm vui. Người nhà họ Cố đều rất yêu thương cô, mặc dù Cố Gia Minh chưa thích ứng với vai trò mới của cô giáo, nhưng xét cho cùng, cậu cũng không thể ghét cô được.

 

Đặc biệt là sau chuyến đi gian khổ đến thảo nguyên để thăm ba, cậu nhóc Cố Gia Minh chính thức “kết nạp" cô giáo Nghiêm vào phe của mình. Nhưng cậu nhóc không hề biết rằng, sau chuyến đi đó, người cảm nhận được chuyển biến tình cảm không chỉ có mình cậu, còn có hai người khác nữa.

 

Khi Cố Hoài Việt nhìn thấy một lớn một nhỏ đứng trong giá rét, trong đầu anh chỉ hiện lên hai chữ “người nhà". Đúng vậy, họ là người nhà của anh, lặn lội đường xa đến thăm anh, bất chấp gió mưa. Anh đã từng kết hôn, từng có vợ, nhưng cảm giác ấm áp này là lần đầu tiên anh cảm nhận được. Cố Hoài Việt nghĩ, có lẽ anh đã cô đơn quá lâu rồi.

 

Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua, xuân hạ thu đông, hết mưa lại nắng. 

 

Nếu như trước đây, họ kết hôn là vì cảm thấy phù hợp với hoàn cảnh của nhau, thì bây giờ cả hai đang dần cảm thấy ngay cả tính cách cũng phù hợp. Cô dịu dàng chịu khó, lễ phép hiểu chuyện, yêu thương con trai anh thật lòng. Anh mạnh mẽ rắn rỏi, tôn kính bà nội cô, làm tròn bổn phận cháu rể. 

 

Họ bình lặng như vậy, tuy rằng thời gian ở bên nhau rất ít, nhưng sự tồn tại ở bên trong đã lớn hơn rất nhiều. Mỗi dịp lễ, anh nhớ tới mình vẫn còn một người vợ đang đợi mình ở nhà, sẽ không ương ngạnh nhường ngày phép cho người khác. Mỗi khi thu xếp được, cô sẽ mang theo cậu nhóc đến doanh trại ở cùng anh vài ngày. Dù chỉ là vài bữa cơm đạm bạc, hay cốc nước mật ong giải rượu, cô cũng đều toàn tâm toàn ý làm cho anh.

 

Cố Hoài Việt đã qua tuổi yêu đương cuồng nhiệt, nhưng anh biết mình động lòng rồi. Động lòng với cô gái dịu dàng xinh đẹp này, thế nên mới nghĩ đến tương lai, nghĩ đến những ngày hai người có thời gian bên nhau nhiều hơn.

 

“Vợ à.”

 

“Vâng.”

 

“Vợ à.”

 

Chỉ là muốn gọi em như thế thôi. Hai từ bình dị nhất nhưng cũng thiêng liêng nhất. Là người vợ hiểu anh và tôn trọng lựa chọn của anh nhất.

 

“Em không đến để cản anh, em chỉ đến tiễn anh thôi, có được không?”

 

Cô không cản anh ra tiền tuyến khi Tổ quốc cần anh, không để anh áy náy với đồng đội khi thiên tai xảy đến. Cô chỉ tiễn anh đi và ở nhà chờ đợi. Cố Hoài Việt anh phải may mắn thế nào mới gặp được một người vợ như cô chứ?

 

Bất kể xuất phát từ động cơ gì, họ đã có một cuộc hôn nhân bình dị, ở bên nhau trầm lặng như một sự sẻ chia và lấp đầy, dần dần thấu hiểu lẫn nhau. Cuối cùng, trải qua rất nhiều tình huống phát sinh, Nghiêm Chân cũng nghe được Cố Hoài Việt nói với cô ba tiếng:

 

“Anh yêu em.”

 

Là thật sự yêu em. 

 

Nghiêm Chân, anh đã từng kết hôn, nhưng ba chữ này là lần đầu tiên anh nói. Anh nghĩ, cho đến cuối cuộc đời này, chỉ dành để nói với em.

____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh được minh hoạ là bìa truyện xuất bản.

 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...