Văn án:
1. "Trước kia em nhìn anh cần cúi đầu, hiện tại em nhìn anh cần ngẩng đầu, anh nghĩ rằng trưởng thành có thể đạt được điều mình muốn, thật ra ngay từ đầu anh đã sai rồi, trước nay em chưa từng nhìn anh."
"Anh không có cách nào rộng lượng, hoặc là em ở bên anh, hoặc là đừng mơ ở với ai."
Bọn họ đều biết Xá Nghiêm vô cùng cực đoan với cô, chỉ có cô vẫn chẳng hay biết gì.
2. Thi Sách nổi giận đùng đùng: "Trên người tôi đầy khuyết điểm, rốt cuộc cậu thích gì ở tôi chứ!!!"
Xá Nghiêm thản nhiên: "Em là ngân hà trên bầu trời, sương sớm trên mặt đất."
Thi Sách hoảng hốt: "Cậu còn không biết xấu hổ hơn tôi?"
Xá Nghiêm: "...."
***
Có lẽ ấn tượng của đại đa số mọi người về Xá Nghiêm đều là, người này không thích nói chuyện.
Khi còn nhỏ, cha mẹ Xá Nghiêm đột ngột qua đời, cậu vì quá bi thương mà mất đi khả năng ngôn ngữ. Xá Nghiêm phải thực hiện điều trị tâm lí một thời gian mới có thể lấy lại được khả năng ngôn ngữ của mình, nhưng cậu vẫn không thích nói chuyện.
Nói tóm lại, Xá Nghiêm là một thanh niên ít nói kiệm lời, thường cho người ta cảm giác lạnh lùng.
Thế nhưng dưới dáng vẻ một thanh niên ít nói kiệm lời ấy, Xá Nghiêm vẫn là một người có trái tim ngập tràn lửa nóng, cậu ôm ấp một mối tình đơn phương đến khắc cốt khi tâm với Thi Sách, cô gái mà cậu vẫn thường gọi yêu thương là “Khai Khai”.
Xá Nghiêm mồ côi từ nhỏ, gia đình của Thi Sách cũng chẳng hạnh phúc hơn là bao. Hôn nhân cha mẹ không hạnh phúc, cha lấy vợ hai, tình cảm gia đình càng thêm lạnh nhạt. Người mà cô kính trọng nhất trong ngôi nhà ấy chỉ có bà nội, thế nhưng vì sự lạnh nhạt và thờ ơ của những người trong nhà, bà nội cô cũng ra đi trong cô độc. Cuối cùng Thi Sách không chịu nổi nữa cắt đứt quan hệ với người nhà, tới một thành phố khác bắt đầu cuộc sống mới. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Khi ấy Thi Sách nghĩ rất đơn giản, đến một nơi xa lạ, bắt đầu lại từ đầu, tất cả đều rất tốt. Cô còn trẻ, có khó khăn gì mà không vượt qua được chứ? Thế nhưng cô không biết rằng, ngày cô rời khỏi thành phố có gia đình, bè bạn mà tới Lê Châu, cô không chỉ bỏ lại quá khứ sau lưng, mà còn lỡ bỏ lại một cậu nhóc luôn luôn ngóng trông mình.
_
"Đã lâu không gặp em,
Cũng không phải là rất nhớ em.
Chỉ là thường xuyên có gió thổi,
Chỉ là lá rụng thường bay,
Chỉ là đã quên nói cho em,
You are everything to me.”
_
Khi Xá Nghiêm và Thi Sách gặp lại nhau cũng đã là chuyện của bốn, năm năm sau. Cậu thiếu niên ngày nào giờ đã trưởng thành, có lẽ cũng đã thay đổi rất nhiều, chỉ duy có tật ít nói là vẫn như xưa không đổi.
Gặp lại nhau ở Lê Châu xa xôi, Thi Sách cứ nghĩ đó là trùng hợp, chẳng qua vì cô và Xá Nghiêm có duyên, thế nhưng cô không biết rằng dù ông trời có bướng bỉnh không cho hai người có duyên gặp lại, Xá Nghiêm cũng sẽ chủ động cứng rắn khiến ông trời phải cho.
“Trước kia cậu cũng không nghĩ tới nơi này, sao lại nghĩ đến chuyện ở đây? Tìm việc?” Thi Sách khó hiểu.
“Xá Nghiêm nói: “Đã có rồi.”
Những năm qua cậu đi du lịch khắp nơi, thế nhưng dừng chân ở Lê Châu chỉ bởi một lý do duy nhất. Bởi vì nơi này có cô, Thi Sách, “Khai Khai” của cậu.
Cô chính là lý do của cậu.
Xá Nghiêm khiếm khuyết tình cảm gia đình từ nhỏ, cậu của cậu tuy quan tâm cháu nhưng lại không biết cách làm sao để một đứa trẻ cảm thấy nó được yêu thương và quan tâm sâu đậm, chỉ có Thi Sách, cô gái thoạt nhìn vô tư hồn nhiên kia cho rằng chăm sóc cậu là trách nhiệm của mình.
Trước khi xảy ra xích mích với gia đình, Thi Sách ở thành phố của họ rất mực săn sóc Xá Nghiêm: “Cô rảnh sẽ lái xe đưa cậu đi học, cầm tiền của chú Xá Nghiêm dẫn Xá Nghiêm đi mua quần áo theo mùa, tìm sách tham khảo và gia sư, tự nhận vừa là chị vừa là mẹ, ở trước mặt cậu, cả người cô chững chạc giống như béo lên mười lăm cân.”
Nhưng từng ấy năm trôi qua, Xá Nghiêm đã sớm không còn là cậu nhóc ít nói ngày nào để mặc cô xoa đầu nữa. Xá Nghiêm đã trưởng thành rồi. Cứ nhìn việc cậu tới Lê Châu, hợp lý hoá lý do ở chung với cô thì biết, cậu muốn ở bên cô, muốn theo đuổi cô.
Cậu nhớ kĩ cô yêu gì ghét gì, chăm lo cho cô từng li từng tí, thậm chí còn tinh ý nhận ra cô “đến ngày” bị đau bụng mà đi mua trà gừng cho cô, không hỏi một câu thừa thãi.
Cậu nhớ kỹ từng yêu cầu, nghe theo từng sở thích của cô. Chấp niệm của Xá Nghiêm đối với Thi Sách quả thực lớn vô cùng, cô bảo cậu mua nguyên liệu nấu ăn, cậu ngoan ngoãn mua rồi rửa sạch chờ cô về nấu. Cô gọi điện nói hôm nay không nấu mà đi ăn ngoài, cậu cũng sẽ không cho ai động vào nguyên liệu nấu ăn của cô.
Bạn trai cũ của cô đối xử với cô không tốt, cậu thậm chí còn muốn đâm chết anh ta.
Cô bị gã ma cờ bạc quấy nhiễu, cậu cũng âm thầm giúp cô giải quyết.
Rất nhiều, rất nhiều chuyện, Xá Nghiêm đều âm thầm làm vì Thi Sách. Cậu không hỏi cũng không kể, cứ thầm lặng quan tâm cô như vậy.
Thế nhưng Thi Sách lại không biết Xá Nghiêm thích mình, cứ như vậy mà đi tới Lê Châu, cậu vẫn im lặng ôm ấp mối tình nho nhỏ, lặng lẽ chờ đợi một ngày nào đó có thể cho cô biết tâm ý của mình, chờ đợi một ngày cô sẽ chấp nhận mình.
__
"Khai Khai. . . . . ."
Không ai đáp lại.
Có lẽ ngủ rồi.
Cậu cúi đầu, bỏ ngón tay xuống, lại lau hai cái, khe cửa có tro bụi.
Bên trong vẫn im ắng.
Qua một lát, cậu gọi: "Khai Khai."
So với vừa rồi còn khẽ hơn, không cần đáp lại, cậu chỉ muốn gọi cô một tiếng.
Tựa như mấy năm nay, mỗi lần cậu gọi tên cô cách trăm núi nghìn sông.”
_
“Lửa thu” là bộ truyện đầu tiên mình đọc của Kim Bính. Nữ chính Thi Sách là một người rất phóng khoáng, lạc quan, song cũng có những yếu đuối riêng của mình; còn Xá Nghiêm lại khá thú vị, bởi tính cậu ít nói nên diễn biến tâm trạng và những gì cậu giấu sâu trong lòng đều khiến mình rất tò mò.
Nói chung, tác giả xây dựng nhân vật khá chắc tay, hành văn thong thả, dễ chịu, tuy cũng có những biến cố (chủ yếu là do tính chất công việc của Thi Sách), nhưng đều giải quyết khá thoả đáng. Sự năng nổ của Thi Sách, sự săn sóc của Xá Nghiêm khiến mối tình chị em này có lúc hài hước, vui vẻ, song cũng có lúc đau xót, cô đơn (chủ yếu là Xá Nghiêm). Nhân vật không bị buff quá đà, mà các sự kiện trong truyện cũng khá thực tế.
Tuy vậy mình không đánh giá “Lửa thu” là một bộ truyện tuyệt hay. Những chương đầu không hiểu vì sao mà mình lại đọc trong một trạng thái khá mơ hồ, cảm giác không có gì cuốn hút cả. Thế nhưng sau khoảng chừng mười chương đầu, khi dần nhập vào mạch truyện thì mình thấy ổn hơn.
Nếu bạn thích đọc kiểu tình chị em thì có thể thử đọc “Lửa thu” xem sao, cách Kim Bính tạo ra mối quan hệ này khá hài hoà (và lạ), câu chuyện này không hợp với mình, nhưng biết đâu lại hợp với bạn thì sao. ^^
______
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban