#Review
MẠT THẾ CHI PHẾ VẬT
Tác giả: Nhạn Quá Thanh Thiên
Thể loại: Đam mỹ, chủ thụ, tận thế, dị năng, (một chút) cổ võ + tu chân, có CP nam nữ (CP thứ chính), Lãnh đạm nghiêm túc tiềm năng lớn cường công x Tỉnh táo dứt khoát ôn nhu cường thụ, niên hạ công (thụ hơn công 5 tuổi), HE.
Độ dài: 358 chương
Tình trạng: Hoàn convert - Đang edit
________
Trương Dịch từng nghiêm túc suy nghĩ, làm thế nào để đánh gục một người?
Cướp đi tương lai sáng lạn... Rất nhiều năm về trước, khi Trương Dịch còn là đội trưởng đội cảnh sát, với bản lĩnh tra án nhanh chóng và mạnh mẽ anh đã phá rất nhiều vụ án quan trọng, nhưng cũng vì vậy mà đắc tội với không ít người. Kết cục là rơi vào hãm hại ngồi tù đến năm năm.
Cướp đi thân thể lành lặn... Chân Trương Dịch bị đánh gãy bởi chính tội phạm mà anh đã bắt giam, một cuộc ẩu đả diễn ra trong tù và rồi anh trở thành kẻ tàn tật.
Cướp đi người thân... Người vợ đầu ấp tay gối của Trương Dịch đề nghị ly hôn khi vừa mới sinh con, cô còn quá trẻ để hy sinh tương lai của mình, khi anh chẳng thể cho cô một cuộc sống an lành. Ngày anh tự do, đối diện với căn nhà cửa đóng then cài là thi thể mẹ anh đã nguội lạnh hư thối, là đứa con trai bé bỏng chưa từng một lần gặp mặt ngây thơ nói với anh: “Bà nội bị bệnh đã lâu rồi, cháu muốn gọi bác sĩ, gọi tới số 110 thì dì trong đó bảo cháu đừng nghịch điện thoại, chú có thể gọi giùm cháu không?”
Cướp đi cuộc sống an bình... Tận thế xảy ra, con người trở nên yếu ớt trước thiên nhiên, trước những thây ma ăn thịt người. Là người khác đã bắt đầu kích hoạt dị năng, mà Trương Dịch vẫn là người thường còn bị tật ở chân.
Nhưng rồi Trương Dịch nhận ra rằng, tất cả những điều đó đều không đủ để hạ gục một người, nhất là khi người ấy còn hy vọng.
“Ba đừng khóc, ba khóc nữa thì con cũng muốn khóc.”
“Ba ơi, ba ăn đi”
“Con muốn bảo vệ ba ba…”
Duệ Dương, đứa con trai và niềm hy vọng của anh, nó còn nhỏ lắm, còn chưa đầy năm tuổi. Nó chưa bao giờ nếm thử vị ngọt của coca, chưa từng có một món đồ chơi do chính tay ba mua tặng và giờ nó cũng sẽ chẳng biết được thế giới đã từng an bình và đẹp đến nhường nào.
Trương Dịch không có dị năng, anh chỉ là người bình thường, gần như đã mất tất cả khi mạt thế xảy ra. Nhưng hơn hết anh là một người cha, một người cha sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ đứa con của mình.
Lăn lộn cầu sinh trong mạt thế, Trương Dịch mới phát hiện, thì ra con người lại có thể mạnh mẽ đến vậy. Chỉ cần một niềm tin, một hy vọng là có thể chiến đấu không ngừng nghỉ, cho dù đôi chân bị tật vẫn ngoan cường bước tiếp, cho dù không có dị năng bàn tay cũng chẳng sợ hãi giết tang thi. Cứ như vậy, hai ba con sống nương tựa vào nhau, độc lai độc vãng không bạn đồng hành, cho đến khi Trương Dịch gặp Nam Thiệu.
Nam Thiệu vốn là thiếu gia của một đại gia tộc, mẹ mất sớm, ba không lâu sau cũng lấy vợ mới và bà ấy có một người con riêng. Sẽ chẳng có chuyện gì đáng nói nếu anh không đem lòng yêu thương đứa em trai này. Đó là thứ tình yêu cấm kỵ, là tình cảm mà người được trao chưa bao giờ muốn nhận lấy. Nam Duy- em trai của Nam Thiệu, người mà anh luôn hết mực che chở và bảo vệ, cho dù em ấy đối với anh chỉ có sợ hãi, chán ghét và khinh thường.
Ngày mạt thế đến, lương thực khan hiếm, người người phải chết đói, để rồi anh vì hái táo cho tiểu Duy mà bị tang thi cắn. Khoảnh khắc đó, trong đôi mắt của em ấy có gì? Không có sự chần chừ chờ đợi, cũng chẳng có áy náy không nỡ, chỉ có sự vui sướng, vui sướng vì đã được giải thoát khỏi anh.
Người em trai mà anh che chở như bảo bối hơn mười năm hóa ra lại mong anh chết, sự thật này đáng buồn lại nực cười biết nhường nào. Như vậy cũng tốt, nhắm mắt lại là đi qua một kiếp người, những yêu hận cũng theo đó mà tan biến…
“Anh đã cứu tôi?”
“Ừ”
“Tại sao lại cứu tôi?”
“Con tôi thiếu chút nữa bị xe đụng, là anh đã cứu nó.”
Một câu chuyện xa xôi trước ngày tận thế mà Nam Thiệu chẳng còn nhớ rõ, khi ấy anh cứu lấy niềm hy vọng của Trương Dịch và giờ Trương Dịch cứu lấy anh.
Từ khi sống cùng Trương Dịch và Duệ Dương, Nam Thiệu mới biết hạnh phúc là như thế nào. Hạnh phúc là khi tình cảm của mình được đáp trả, là nhìn thấy nụ cười ngây thơ của Dương Dương, là cảm nhận được sự tin cậy của Trương Dịch.
Trương Dịch và Nam Thiệu cùng trải qua những ngày tháng gian khổ nhất, cùng nhau bước qua những ranh giới sinh tử mong manh, cùng học cách chấp nhận thất bại và vượt qua. Rồi tự bao giờ, Nam Thiệu sợ hãi một thế giới không có Trương Dịch, sợ hãi sợi dây sinh mệnh mong manh sẽ cướp mất anh đi.
“Bây giờ tôi chỉ có anh”
“Ngày nào anh còn sống, ngày đó tôi còn tìm Dương Dương. Nếu anh… lúc đó tôi chẳng còn lưu luyến nào với thế giới này cả, đừng hy vọng tôi giúp anh hoàn thành tâm nguyện.”
Nam Thiệu chỉ sống vì Trương Dịch... Trương Dịch, tôi yêu anh.
***
“Mạt thế chi phế vật” là câu chuyện của những phận người nhỏ bé nỗ lực sống sót trong mạt thế. Nhân vật chính ở đây chỉ là những người bình thường, cho dù có dị năng thì cũng phải trải qua biết bao nhiêu gian khổ, cay đắng để đạt được hạnh phúc. Đó là câu chuyện của Nam Thiệu và Trương Dịch, về một tình yêu khắc cốt ghi tâm, là tình yêu giữa cô nàng mạnh mẽ Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn bá đạo. Một cô gái tưởng chừng như rất yếu đuối nhưng lại ẩn chứa trong mình một sức mạnh không tưởng, sức mạnh của lý trí quyết đoán, của trái tim lương thiện. Một Tống Nghiễn hung hăng bá đạo nhưng lại vô cùng ngây ngô khờ khạo trong tình yêu.
Câu chuyện này đã khắc họa một bức tranh chân thật về tình thân, tình yêu và tình đồng đội. Ở đây, họ cùng nhau học cách vượt qua khó khăn, học cách trân trọng những gì đang có và chia sẻ những đau thương, mất mát.
Nội dung giàu cảm xúc kết hợp với lối hành văn chặt chẽ, từ ngữ ngắn gọn, lưu loát, bộ truyện đã thành công trong việc miêu tả không khí khốc liệt của mạt thế, những khoảnh khắc cảm động của tình người và cả những giây phút ngọt ngào của tình yêu. Nếu bạn đang tìm một bộ truyện hay và giàu cảm xúc về mặt nội dung lẫn văn phong thì đây là lựa chọn thích hợp dành cho bạn đấy ạ.
_______
“ ”: Trích dẫn trong truyện
Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa
Bìa: #Họa Gian Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google