Một vài lời giới thiệu:
Atobe Keigo là một nhân vật “thần thánh” của truyện tranh Hoàng tử Tennis đình đám, cũng chính là nam chính trong bộ truyện Mê Hạ này của chúng ta. Đây là một câu chuyện giả tưởng của Hoàng tử Tennis, tình tiết của truyện không hề ảnh hưởng đến nguyên tác mà mục đích của tác giả là muốn viết nên một chuyện tình đẹp cho nhân vật mà mình yêu thích ^^
...
Năm Atobe Keigo 23 tuổi,
Trải qua ba lần nghịch chuyển của thời không, giữa những khoảnh khắc cận kề giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Trước khi ra đi, cậu đã kẹp bài thơ của Anna Lovitskhana vào trang sách đọc dang dở của người con gái ấy:
I love you as the stars love the crescent moon.
As the poem loves its creator inspired by fancy.
I love you like the flame that attracts the moth to its Death, from exhaustive love and haunted by melancholy.
I love you as the rushes love the eager wind.
I love you with all my will, and all the strings of my soul.
I love you as I love enchanting dreams,
More than the sun itself, more than the happiness itself, more than life or the joy of spring.
***
Tôi yêu em như những vì sao yêu trăng non.
Như vầng thơ yêu người đã tạo ra nó, bằng cảm xúc đắm say.
Tôi yêu em như ngọn lửa gọi cánh bướm đêm đến cái chết, từ tình yêu trọn vẹn và ám ảnh bởi cơn sầu muộn.
Tôi yêu em như cách gió lay mạnh.
Yêu em với tất cả tấm lòng, và tất cả tâm hồn tôi.
Tôi yêu em như tôi yêu giấc mơ huyễn hoặc,
Hơn cả mặt trời, hơn cả niềm vui, hơn cả cuộc sống hay hạnh phúc của mùa xuân.
—— Cảm ơn số phận đã để chúng ta gặp nhau.
***
Vào mùa hè năm Hirano Aoika 18 tuổi,
Tại khu nhà nằm ở vùng ven thị trấn Hakone xưa cũ, nơi hai bên lề phủ đầy những bụi tường vi hoang màu hồng nhạt, hoàng hôn mùa hè luôn dài đằng đẵng mà điềm nhiên đến lạ,
Hirano Aoika đã cưu mang Atobe Keigo 7 tuổi đến từ quá khứ.
Aoika, cô gái dịu dàng, ấm áp và có nụ cười còn đẹp hơn cả tường vi nở độ chín.
Cô xem cuộc sống là những chuỗi ngày trôi qua như một dòng sông với dòng chảy tĩnh lặng, nhẹ nhàng, đong đầy ấm áp. Nhưng rồi bỗng đến một ngày, thảm kịch ập đến với gia đình Aoika, đem cô trở thành một kẻ cô độc, lặng lẽ ngắm nhìn tất cả tuồng kịch của nhân gian: nụ cười, nước mắt, hạnh phúc và cả những khổ đau…
Chỉ một mình cô, giấu trọn tâm tư của mình, đóng kín trái tim, không chia sẻ với bất kì ai khác. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
***
Nhiều năm sau, tưởng chừng như vạn vật đều trôi theo dòng chảy thời gian rồi chìm vào quên lãng, thì lại có một điều bất ngờ “đáp” xuống cuộc đời cô.
Atobe Keigo, đội trưởng đội Tennis trường Hyotei, người chơi cấp độ quốc gia với những đòn sát phạt quyết đoán mạnh mẽ, phong thái hành động rực rỡ hơn người.
Chàng trai được biết đến với biệt hiệu là “King của Hyotei”, người mà Hirano Aoika đã từng nhìn thấy năm 11 tuổi lại bỗng nhiên biến thành cậu bé với một đôi mắt xanh, mênh mông như bầu trời và mái tóc xám tím đẹp đẽ như màu đỗ quyên dại phương Tây.
Từ những giây phút đầu gặp gỡ, cậu tự khép mình trong sự yên lặng, tựa như sương lạnh ngưng kết mãi không tan, cho đến khi cậu cho phép cô bước vào thế giới của mình và từ từ tiến vào cuộc sống của cô.
Trong mắt của Atobe Keigo 7 tuổi, Hirano Aoika chính là kỳ tích.
Còn trong mắt Hirano Aoika, sự xuất hiện của Atobe Keigo năm 7 tuổi lại là bất ngờ “nhỏ”, song dường như chính là sự cứu rỗi mà cô vẫn luôn chờ đợi từ rất lâu về trước.
“Đừng tìm kiếm, cũng đừng hoang mang, chỉ cần sống tốt mỗi ngày. Câu trả lời sẽ đến thôi, vì số mệnh luôn có lý do của nó. Giống như… như lúc đó chị nhìn thấy vị King kia. Còn em… gặp được chị.”
“Chị trông nom vườn tường vi của mình, im lặng đứng ở nơi không ai nhìn thấy, bỗng gặp được ánh mặt trời đã mất từ lâu giữa tháng năm. Mạng của em, chị chỉ vô tình cứu, nhưng em là ánh trăng sáng chị yêu quý nhất, là ngọn lửa ngắn ngủi mà ấm áp, là nơi chị không với tới được, là giấc mơ chị nghĩ mình không thuộc về.”
“Thích anh, rất thích. Anh là ánh sáng ấm áp nhất giữa cuộc đời lẻ loi, ảm đạm, là một khoản chuộc giữa em và thế giới… Em chưa bao giờ ngừng chờ đợi anh, đợi anh quay trở lại ”
***
Nếu ai đó hỏi Atobe Keigo: Hirano Aoika có ý nghĩa như thế nào với cậu?
Quan trọng, rất quan trọng.
Gặp cô trong khoảng thời gian đặc biệt cứ như trải qua một giấc mộng dài, rồi khi đi, cậu sẽ quên hết tất cả. Dù cái chết luôn lướt qua Atobe Keigo, nhưng điều đáng sợ nhất đối với cậu lại chính là cậu sợ sẽ quên đi đóa tường vi đẹp nhất đời mình.
Năm 7 tuổi, em mỉm cười, tôi đã nghĩ đó là nụ cười của thần, đẹp đẽ như thế. Em đưa tôi về nhà, tôi tìm thấy tình cảm tưởng như đã mất.
Năm tôi 16 tuổi, tôi gặp em, em vẫn như thế, ngay cả cái nhìn dịu dàng đó cũng không thay đổi gì, sau đó tôi biết em quý giá nhường nào.
Năm tôi 23 tuổi, tôi gặp em, em vẫn dừng lại tại mùa hè đó. Tôi đã cho là số mệnh muốn đùa giỡn với mình, vì tôi đã yêu em, yêu đến mức tặng em trái tim này.
Năm 28 tuổi, tôi tìm thấy em. Trái tim mới khôi phục lại nhiệt độ và sức sống, tất cả mọi thứ tối tăm bỗng trở nên rực sáng.
***
Cách xa sau bao mùa hè dài đằng đẵng, khi nỗi nhớ vô hình luôn luôn quặn thắt lấy trái tim mãi không thể gọi thành lời. Và rồi tất cả đã viên mãn trong mùa hè này.
Tôi vẫn luôn yêu em, yêu trọn vẹn.
“Cô ấy dạy tôi phải biểu đạt tình cảm và cảm xúc, dạy tôi phải tự bảo vệ mình, cô ấy giúp tôi hiểu bản thân, cũng dành cho tôi tình yêu đẹp nhất thế giới.”
“Lúc nhỏ, thiếu niên, thanh niên… Đây là đóa tường vi nở đẹp nhất trong cuộc đời tôi, nếu mỗi một giai đoạn đều có một cột mốc, vậy chắc chắn Oika của tôi là cột mốc khó quên nhất.”
“Em là thiên thần của trái tim anh, là tất cả ngưỡng vọng anh có.”
***
Xuyên suốt 46 chương (bao gồm cả ngoại truyện), “Mê Hạ” đã không hề phụ sự kỳ vọng của mình đối với bản thân nó. Với lối hành văn nhẹ nhàng, sâu lắng, cốt truyện với nội dung đầy mới lạ, cuốn hút “Mê Hạ” sẽ đưa chúng ta ra khỏi những bộn bề, lo toan hối hả trong cuộc sống, bước vào một mùa hè đầy nên thơ, mộng ảo.
Ở “Mê Hạ”, chúng ta có thể bắt gặp cô gái Hirano Aoika dịu dàng, trầm lắng nhưng cũng không kém phần rực rỡ như đóa hoa tường vy nở rộ bên hiên nhà. Cùng với đó là chàng trai Atobe Keigo kiêu ngạo, tự tin như ánh mặt trời - đóa hồng xanh tươi và đẹp đẽ nhất, tuy có những cái gai nhọn sắc bén, nhưng cũng có những cành mềm mại mà không hề yếu ớt, tỏa sáng hơn bất cứ ai.
Và rồi, họ sẽ cùng nắm tay nhau để viết nên cho chúng ta một câu chuyện tình mùa hạ, đẹp đẽ và xao xuyến lòng người.
____
“ ”: Trích từ truyện.
(***): Bản dịch lời thơ
Rv: Dương Tú Nữ
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban