#Review
MẸ LƯU MANH, CON THIÊN TÀI
Tác giả: Quỷ Miêu Tử
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, CBCC, sủng, nữ lưu manh, có chút viễn tưởng, HE
Độ dài: 106 chương + 2 PN
Tình trạng: Hoàn edit
***
Bảy năm trước, anh dùng giọng nói lạnh lùng nhất chất vấn: “Nói đi, cô muốn gì?”.
Tình yêu - thứ cô muốn, đã từng rõ ràng như thế, trong giây phút ấy bỗng trở nên mơ hồ, hoặc giả như bởi chính ánh mắt không độ ấm của anh mà vụn vỡ.
Cô - đã từng đơn thuần như thế, đem cả vốn lẫn lời đánh cược nơi anh, cứ ngỡ sẽ được viên mãn, nào ngờ lại thua trong chính phiên giao dịch cuối cùng.
Rốt cuộc Kỷ Lương cũng hiểu rõ, mộng này đến lúc phải tỉnh, tình tan, duyên tàn, từ này về sau, sẽ không gặp lại.
Anh - chỉ còn là sự lưu luyến, si mê cô bỏ lại sau lưng.
***
Bảy năm sau, cô dùng giọng lưu manh bỡn cợt, tươi cười hỏi thăm: “Anh đẹp trai, đã lâu không gặp!”
Đối với Hạ Vũ, đúng là rất lâu. Bảy năm, sáu tháng, mười ba ngày, anh nhỡ rất rõ.
Cô nhóc đó, trong mắt trong lòng đã từng chỉ có anh, lại bị chính sự ấu trĩ của anh thương tổn mà rời đi. Anh đã từng nghĩ, chia tay, với bọn họ là lựa chọn tốt nhất. Chỉ đến khi gặp lại, anh mới chợt nhận ra bản thân đã từng nhớ cô nhiều đến thế. Dù cô không còn là con mọt sách dịu dàng trong trí nhớ hay là nữ cảnh sát lưu manh, thì với anh, cô vẫn là Kỷ Lương, là cô bé anh muốn che chở nhất.
Hơn nữa, anh còn phát hiện ra, bảy năm trước, cô bé kia mang đi, không chỉ có trái tim anh, mà còn mang theo cả hạt giống nhỏ nhà anh đi nữa. Con trai anh cũng đã bảy tuổi, mà xung quanh Kỷ Lương lại có quá nhiều đàn ông, lẽ tất nhiên là Hạ Vũ anh phải mau mau nghĩ cách đem hai mẹ con cô trói chặt bên người.
Huấn luyện đặc biệt, nguy hiểm trùng trùng, từng bí mật dần được hé mở. Chuyện xưa rất dài, có ngọt ngào lại càng nhiều đau thương, thế giới vốn đáng sợ, lúc trước để em gánh chịu một mình, là anh sai. Từ nay về sau, Kỷ Lương chỉ cần yêu Hạ Vũ, thế giới này anh sẽ gánh thay em!.
***
Kỷ Lương là một cô cảnh sát lưu manh, uống rượu, hút thuốc, đánh lộn cái gì cũng biết. Mặc dù có chút bất cần, lại thích làm liều nhưng không thể phủ nhận đồng chí Kỷ Lương là một cảnh sát xuất sắc, đối xử với đồng nghiệp rất tốt. Kỷ Lương có một cậu con trai bảy tuổi, thường được gọi là “anh Duệ”, IQ cao lại rất bao che khuyết điểm. Ở nhà họ Kỷ, anh Duệ đứng thứ nhất, Kỷ Lương chỉ đứng thứ hai, cuộc sống của cô, đều do anh Duệ lo liệu.
Kỷ Lương từng là cô nàng mọt sách, dịu dàng, ngốc nghếch thầm yêu chàng “học sinh cá biệt” Hạ Vũ. Cô dùng hết thanh xuân để yêu anh, đem cả vốn lẫn lời mà đánh cuộc, rốt cục lại giống như phượng hoàng, bị chính tình yêu của mình thiêu rụi.
Tình yêu ấy, khiến cô đau đớn nhưng Kỷ Lương không hối hận, bởi người cô yêu là Hạ Vũ, bởi hành động điên cuồng của năm ấy tặng cho cô Kỷ Duệ. Hạ Vũ là bài học trưởng thành, là căn nguyên biến cô trở nên mạnh mẽ hơn.
Kỷ Lương, là một người phụ nữ lưu manh có trái tim mềm yếu, là cô cảnh sát ngốc chỉ biết yêu một người, là bà mẹ IQ thấp hết lòng thương con.
Hạ Vũ là thượng tá không quân xuất sắc, là người đàn ông cứng nhắc, lạnh lùng. Bảy năm trước, là anh quá bối rối, nói ra lời thương tổn nhất, là tại anh không thể chịu trách nhiệm với hành động của mình, khiến cô đau lòng rời đi, khiến cô một mình vất vả lâu như thế. Anh của quá khứ, chỉ biết hưởng thụ tình yêu của cô,lại không dám nhìn thẳng vào trái tim mình, khiến bọn họ bỏ lỡ nhau. Cô là thói quen, là thứ thuốc phiện mà chỉ khi không còn bên cạnh nữa mới biết bản thân cần đến bao nhiêu.
Bảy năm, sáu tháng, mười ba ngày, bởi có cô là tín ngưỡng, giúp anh bao lần vượt qua lằn ranh sinh tử. Thế giới của anh vốn trống trải, chỉ có những kỷ niệm về cô an ủi nỗi cô đơn. Hạ Vũ bởi vì Kỷ Lương mà sống, cũng sẽ vì che chở cô và anh Duệ mà bước tiếp trên đường chông gai.
***
Thực ra “Mẹ lưu manh, con thiên tài” không thuộc gu của tớ, bởi các yếu tố viễn tưởng được đẩy lên quá cao, có chút phi thực tế và thiếu logic với một con nghiện trinh thám như tớ. Nhưng tớ vẫn khá ấn tượng với bộ này, thứ nhất bởi cách tác giả viết chương mở đầu chuyện. Cả một bầu trời day dứt, đau lòng cùng tiếc nuối được mở ra đầu tiên khiến tớ tò mò muốn tìm hiểu toàn bộ câu chuyện. Tớ cũng khá thích cách tác giả miêu tả tâm lý của Hạ Vũ và Kỷ Lương ở những phân đoạn hồi tưởng quá khứ. Mỗi câu xin lỗi, mỗi kỷ niệm đều khiến tớ nuối tiếc cho tình yêu mà Kỷ Lương đã bỏ ra, cho quá khứ lạc mất nhau của bọn họ.
Đáng tiếc, tác giả là mẹ đẻ của nam chính, nên thường bỏ qua dễ dàng cho Hạ Vũ ở những nút thắt cao trào, khiến tớ hụt hẫng. Giá như thêm một chút ngược nam, có lẽ sẽ khiến “Mẹ lưu manh, con thiên tài” trở nên có sức hút hơn. Một điểm trừ khác của truyện là Kỷ Duệ. Tớ thích “anh Duệ” khi biến thân thành người bảo vệ của Kỷ Lương, khi cậu cùng Hạ Vũ “tâm sự”, nói về những đau khổ, vất vả mà Kỷ Lương trải qua. Nhưng, Kỷ Duệ lại được buff lên quá cao, với trí thông minh tuyệt đỉnh khiến cậu bé mất đi phần hồn nhiên của trẻ con.
Túm cái váy lại, “Mẹ lưu manh, con thiên tài” là câu chuyện hài hước về gia đình biến thái: cha bại hoại, mẹ lưu manh và cậu nhóc con thiên tài.
Tết sắp hết, nếu bạn đã phát ngán với những cuộc ăn chơi, vậy thì còn chờ gì nữa, mở điện thoại nên và đọc thôi. Một lời chúc năm mới hơi muộn nè và chúc bạn đọc truyện vui vẻ!!!
Review by #Gian_Thần
Bìa: #Vân Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban