“Giới giải trí là hố nước sâu, được người khác bảo vệ là một hạnh phúc.”
Bởi vậy, tình yêu của Tần Mâu và Thẩm Khâm Tuyển là điều mà ai cũng ngưỡng mộ. Có thể nói, đây là kiểu tình yêu đúng chuẩn ngôn tình giữa một diễn viên nổi tiếng và tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai. Anh lạnh lùng với người ngoài, nhưng lúc nào cũng dành những điều dịu dàng nhất cho Tần Mâu.
Còn Bạch Hi chỉ là một nhân vật chẳng quan trọng gì. Cô là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên rồi vẫn chẳng biết mặt mũi ba mẹ thế nào. Đối với cô:
“Mây chóng tan, ngọc dễ vỡ, những khoảnh khắc chẳng thể mãi kéo dài theo năm tháng. Nhưng máy ảnh có thể lưu giữ được chúng. Những niềm vui, nỗi buồn thoáng hiện thoáng trôi đều được giữ lại trong máy ảnh. Không ai có thể cướp mất, thời gian không thể, cái chết càng không.”
Đúng vậy, nhiếp ảnh là đam mê cả đời của cô. Tuy giờ cô vẫn chỉ là một trợ lý quèn, lúc nào cũng bị chửi mắng và phải vật lộn với hàng tá công việc nhưng cô vẫn rất vui. Niềm tự hào lớn nhất trong sự nghiệp của Bạch Hi đó là được gọi Mạch Trăn Đông - nhiếp ảnh gia giỏi nhất là thầy.
Rồi một ngày, Bạch Hi gặp một người đàn ông khiến cô cam tâm tình nguyện từ bỏ cả đam mê của mình, đó là Thẩm Khâm Tuyển. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã không thể rời mắt khỏi anh. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã khiến trái tim cô đập loạn.
Đó chính là rung động.
Đó là yêu.
Để được gặp anh, nhìn thấy anh, Bạch Hi quyết định đến Vinh Uy - công ty của Thẩm Khâm Tuyển làm việc. Nhưng không ngờ có một ngày, Thẩm Khâm Tuyển lại đích thân kể cho Bạch Hi nghe về tình sử của anh và Tần Mâu. Từng lời kể, từng ánh mắt của anh chứa đầy sự cưng chiều, tất cả đều khiến trái tim cô đau đớn. Cuối cùng, anh đề nghị:
“Vì tôi muốn nhờ cô giúp đỡ, Bạch Hi. Làm bạn gái của tôi, cho đến khi cô ấy quay về.”
Hồi bé, Bạch Hi từng nghe một đồng thoại thế này: “Một con khỉ lấy hạt dẻ từ trong lò lửa, chỉ vì ham mê hương vị ngọt ngào của hạt dẻ mà tình nguyện bị bỏng, cả người đầy thương tích.”
Mà cô của hiện tại, chính là con khỉ ấy.
Dẫu biết trong lòng Thẩm Khâm Tuyển chỉ có mình Tần Mâu, dẫu biết nếu đồng ý thì cô sẽ chỉ là một người thế thân để hàn gắn tình cảm của họ, không hơn không kém. Nhưng Bạch Hi vẫn can đảm nhận lời giúp anh.
Thẩm Khâm Tuyển bắt đầu đối xử với cô rất khác, anh chân thành, anh ấm áp, cứ như anh thật sự xem cô là Tần Mâu vậy. Có buổi tối anh đứng bên ngoài đợi cô ba tiếng, chỉ để ăn với cô một bữa cơm. Có lần anh vì cô mà ngồi ăn tại một quán bình dân, đầy dầu mỡ. Cũng có lần anh đã trao cô nụ hôn khe khẽ và một cái ôm ấm áp…
Nghe có vẻ lãng mạn đấy, nhưng tất cả đều khiến cô tổn thương sâu sắc. Mỗi lần thân mật, là một lần cô nghe thấy tiếng chụp ảnh tanh tách, mỗi một hành động, đều là diễn trò, vì một cô gái khác, không phải là cô. Ngay cả những cái hôn cũng là giả dối, khi cô hỏi, anh chỉ đáp: “Cô nhóc, em nghĩ nhiều rồi.” Quả thật là một vở kịch hoàn mỹ.
“Có người từng nói, đau đớn nhất chính là chứng kiến tình yêu đẹp của mình tan vỡ. Nhưng với tôi, đau đớn nhất là biết rõ người ấy rất tốt, nhưng anh đã yêu người khác, còn tôi chỉ là một kẻ thế thân kém chất lượng.”
Ngày qua ngày, nỗi đau, sự thất vọng tích tụ mãi khiến Bạch Hi không thể chịu đựng được nữa. Càng suy nghĩ, cô càng cảm thấy mình ngu muội, vì một thứ tình cảm hoang đường mà bỏ đi đam mê, vì thứ tình cảm xa xỉ mà thay đổi bản thân. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Cô, Bạch Hi của hiện tại, lại không phải là Bạch Hi mà cô hướng đến. Thế nên, việc gì cũng phải có kết thúc, cô quyết định dừng vở kịch này. Đồng thời cũng nói hết tình cảm của mình ra, hãy để cô dũng cảm đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.
“Nuối tiếc hay buồn đau
Bỏ lỡ và đánh mất
Dẫu sao đây cũng chỉ là những cảm xúc bi thương mà thôi
Chẳng có gì khác biệt
Dù giả vờ hay tự nhiên
Thì cũng từng nếm trải mọi vui buồn
Chí ít hai ta vẫn có thể trở về cuộc sống như trước đây
Chẳng còn liên quan đến nhau.” (*)
Cuộc sống lắm điều bất ngờ, cứ tưởng như thế là đã hoàn toàn chấm dứt, ai ngờ một ngày đẹp, Thẩm Khâm Tuyển lại nói với cô rằng việc cô làm bạn gái giả chỉ là một cái cớ để anh đến gần với cô hơn. Rồi anh thận trọng hỏi:
“Vậy em có muốn làm bạn gái của anh thêm lần nữa không?”
Bạch Hi với một trái tim si tình đã bị tình cảm của anh chinh phục. Song song với đó, Thẩm Khâm Tuyển cũng dần tiết lộ quá khứ của cô. Cô không cô đơn, cô không bị bỏ rơi, ba mẹ cô trên thiên đường hẳn là rất yêu cô. Mà hiện tại, Thẩm Khâm Tuyển cũng rất yêu cô...
Khoan khoan, cuộc đời đâu dễ dàng đến thế, không phải chỉ cần anh yêu em, em yêu anh, chúng ta đều dành tình cảm cho nhau thì sẽ có kết cục tốt đẹp đâu. Bạch Hi đã nguyện tin vào tình cảm của Thẩm Khâm Tuyển, tin rằng anh yêu cô. Thế mà sau đó không lâu, cô lại biết rằng vốn dĩ tình cảm chỉ là cái bẫy để cô trao toàn bộ cổ phần cho anh. Thẩm Khâm Tuyển không chỉ lấy tài sản, lấy căn nhà duy nhất mà ba cô để lại, mà còn lấy mất trái tim cô, lấy hết, lấy sạch.
“Mê cung
Sương mù bao trùm
Bóng người chồng chất
Là do họ diễn quá tốt
Hay vì tôi quá khờ?”
Tầng tầng lớp lớp bí ẩn trong quá khứ quá đỗi đau thương, ai cũng biết, chỉ người trong cuộc là cô không biết, để rồi phải nhận lấy nỗi đau dằn xé.
***
“Một giây rung động, cả đời không quên” là câu chuyện không quá mới lạ, từ nội dung đến motif đều rất quen thuộc, nhưng cái hay của truyện là cách hành văn lôi cuốn. Truyện được kể theo ngôi thứ nhất, dưới góc nhìn của nữ chính Bạch Hi, lời kể chân thật, gần gũi khiến bạn chỉ muốn đọc sang chương tiếp theo :>
Mỗi nhân vật trong truyện đều có một tính cách nổi bật, Bạch Hi si tình nhưng mạnh mẽ, Mạch Trăn Đông đào hoa nhưng rất đáng tin, Thẩm Khâm Tuyển yêu Bạch Hi sâu đậm nhưng có những nỗi lòng thầm kín,... Tất cả đều tạo một nét rất riêng cho “Một giây rung động, cả đời không quên”
Cuối cùng, mình cảm thấy đây là một câu chuyện đáng đọc. Không quá dài cũng không quá ngấy, đủ để giải trí trong những dịp rảnh rỗi.
____
“ ” Trích từ truyện.
(*) Trích lời bài hát “Âm thanh của nỗi nhớ anh”, dịch bởi Diệp Tử.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban