Một tòa thành đang chờ anh

Một tòa thành đang chờ anh

MỘT TÒA THÀNH ĐANG CHỜ ANH

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Thể loại: Hiện đại, thực tế, lính cứu hỏa - nữ bác sĩ, thâm tình, HE.
Độ dài: 67 chương + ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn - đã xb


-----------------------------

“Tình yêu đầu trôi xa dư âm để lại…
Và nếu thuộc về nhau em sẽ trở lại,
Và anh được thấy hoa rơi như cơn mưa, tươi thắm những con đường.
Dường như là vẫn thế em không trở lại,
Và mãi là như thế anh không trẻ lại.
Dòng thời gian trôi như ánh sao băng, trong khoảnh khắc của chúng ta…
Nhiều năm xa hạnh phúc anh muốn bên em,
Cuộc đời này dù ngắn nỗi nhớ quá dài…
Và cũng đã đủ lớn để mong bé lại.
Như ngày hôm qua…” (*)

---------

“Cô gái đến từ hôm qua” của Tống Diệm, là Hứa Thấm.

Gặp nhau vào những năm tháng tươi trẻ nhất của thanh xuân, Tống Diệm và Hứa Thấm bước vào thế giới của nhau, không một chút băn khoăn.

Cậu thiếu niên Tống Diệm, tuấn tú và ngông cuồng, dường như trên đời này không điều gì có thể khiến cho cậu sợ hãi hay chùn bước.

Cô thiếu nữ Hứa Thấm, xinh đẹp dịu dàng, rụt rè vác trên mình một cái vỏ ốc nặng trĩu, dường như không một ai có thể xâm phạm vào thế giới nội tâm của riêng cô.

Hai người đến từ hai thế giới khác nhau như vậy đấy, thế mà lại là mảnh ghép hoàn hảo của đối phương.

Tống Diệm yêu thương, che chở Hứa Thấm. Hứa Thấm vô tư làm nũng, quấn lấy anh, học những thói hư của anh, hưởng thụ sự cưng chiều vô hạn của anh. Họ cùng nhau trải qua những ngày tháng vui vẻ không cần nghĩ ngợi.

Hoàn cảnh tạo nên tính cách, từ nhỏ Tống Diệm không có sự chăm sóc của mẹ, chỉ có những trận đòn oán giận từ người cha say xỉn. Không sao, anh không hận. Anh chỉ cảm thấy bản thân thật vô dụng, vì không ai cần mình. Anh ngông nghênh bất trị như vậy, cho đến khi, anh gặp Hứa Thấm.

Hứa Thấm có vẻ ngoài nhút nhát và lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh, dường như luôn phải nhẫn nhịn điều gì đó. Cha mẹ mất sớm, cô được nhận vào gia đình danh giá nhất nhì thành phố. Từ nhỏ đã phải tiếp nhận sự giáo dục vô cùng nghiêm khắc, mà cô cũng không dám làm trái, bởi vì cô rất sợ lại một lần nữa bị bỏ rơi.

Cho nên, dù đã ở bên Tống Diệm 3 năm trung học, cùng nhau trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, cô vẫn không thể chọn anh. Hứa Thấm năm 18 tuổi, đứng trước sức ép của gia đình, đã quyết định đi du học, bỏ lại Tống Diệm với trái tim bị khoét rỗng.

Một lần lựa chọn, 10 năm cách biệt.

Hứa Thấm của 10 năm sau đó, giờ đây đã trở thành bác sĩ khoa Bỏng tài giỏi. Nhưng ngoại trừ điều đó ra, cô không có gì thay đổi cả. Cô vẫn lạnh nhạt, vẫn ngại tiếp xúc với mọi người và trong lòng vẫn… nhớ anh.

Nhưng nhớ thì sao chứ? Sự thật vẫn là cô chọn quyền quý bỏ rơi anh, dù cho khi đó cô chỉ mới 18 tuổi, dù cho khi đó cả anh và cô đều chẳng có gì ngoài tuổi trẻ, lấy đâu ra can đảm để ở bên nhau?

Thế nhưng, dù đã qua 10 năm, cả hai đều đã trưởng thành thì cục diện này vẫn bế tắc như vậy. Gia đình cô vẫn không chấp nhận anh, và anh thì không thèm để ý gì đến cô nữa rồi.

Tống Diệm bây giờ đã là đội trưởng trung đội lính cứu hoả, nói quyền cao chức trọng thì chưa phải, nhưng cũng khiến rất nhiều cô gái sẵn lòng lấy thân báo đáp.

Hai người cứ như vậy gặp lại nhau. Hứa Thấm giữa sự mâu thuẫn của bản thân, vừa muốn làm lành lại vừa không dám tiến lên. Tống Diệm ôm nỗi nhớ 10 năm ròng rã, giận cô nhưng lại không nỡ buông tay.

Một người là lính cứu hoả xông pha nguy hiểm, một người là bác sĩ khoa cấp cứu, có thể tránh mặt kiểu gì đây?

Vậy là gặp, gặp rồi lại muốn gặp nữa, dây dưa không dứt. Vì không ai chịu lên tiếng trước.

Thế nên, trong một lần mượn rượu lấy can đảm, Hứa Thấm đến chất vấn anh. Cô hỏi anh tại sao không cố gắng thêm một chút? Tại sao không vì cô mà can đảm kéo gần khoảng cách? Rồi cô nói, cô đã đổi họ, cô làm bác sĩ, cô muốn khiến ba mẹ tự hào để biết đâu có thể chấp nhận cho cô… ở bên anh.

Tống Diệm nghe thấy, tất cả mọi vách ngăn ầm ầm đổ xuống. Anh đợi được rồi.

Thời gian bao nhiêu năm không quan trọng, quan trọng là cô gái của anh đã trở về. Hứa Thấm của anh, đã trở về và vẫn muốn ở bên anh, một lần nữa.

Thật ra, tình yêu của hai người vốn dĩ chẳng điều gì có thể lung lay hay cản bước. Chỉ là họ, đang chờ đợi nhau. Chờ đợi cho đến ngày cả hai cùng can đảm bước về phía đối phương. Không cần quá trình, chỉ cần kết quả.

Tống Diệm không nói, anh 10 năm đi lính, nỗ lực bao nhiêu đến cuối cùng lại bị hãm hại suýt chết, vẫn kiên cường tích góp thực hiện ước mơ của cô.

Hứa Thấm không nói, cô 10 năm sống nhẫn nhịn như một bức tượng, khắc nỗi nhớ lên từng tượng gỗ Tiểu Tống Diệm, chỉ mong có một ngày, lại được bên anh.

Đối với gia đình Tống Diệm, Hứa Thấm chính là Sao chổi, cô quét qua cuộc đời anh một nhát, khiến anh suýt chút nữa cháy rụi. Chỉ có anh hiểu, cô không phải Sao chổi, mà chính là ánh dương cuộc đời anh. Chỉ cần nhìn thấy cô ở đâu, anh liền có thể theo ánh sáng đó mà tiến tới.

Đối với gia đình Hứa Thấm, Tống Diệm chính là hòn đá cản đường, không xứng với cô, còn có thể khiến cô vấp ngã. Chỉ có cô hiểu, anh không phải là một hòn đá, mà anh là hàng ngàn hàng vạn hòn đá dẫn đường, sẵn sàng trải bước cho cô đi đến tận cùng của hạnh phúc.

Tình yêu không phai mờ bởi thời gian, không giảm bớt vì khoảng cách xã hội, mà ngày càng được đắp bồi bởi những hiểm nguy cùng trải qua, những lý tưởng kiên định cùng thực hiện.

Kết cục duy nhất chính là ở bên nhau.

Hứa Thấm nói “Trên đời này, em không thích gì cả, cũng không muốn ra ngoài gặp người khác. Em chỉ muốn một căn tứ hợp viện, sau đó bị anh nhốt bên trong”.

Tống Diệm làm được rồi, không những có thể xây cho cô một căn nhà, còn có thể mang cô về, vĩnh viễn nhốt trong tình yêu son sắt của anh.

Hứa Thấm không nói, “Tống Diệm, trong lòng em có một tòa thành dành cho anh. Ngày đó anh đã bước vào, và bây giờ, nó cũng chỉ đợi anh thôi. Đợi anh đến, gõ cửa và bước vào một lần nữa.”

Anh nói “Hứa Thấm, hãy cho anh một gia đình đi”.

Và thế là, họ trở thành gia đình của nhau.

Cảm ơn những chông gai của cuộc đời đã khiến cho họ cảm nhận được sự quan trọng của đối phương trong lòng mình. Cảm ơn công việc bác sĩ và lính cứu hỏa đã khiến họ cảm thấy sự sống quý giá đến nhường nào. Cảm ơn những nguy hiểm gặp phải đã khiến họ biết rằng, yêu một người chính là, có thể sống, có thể chết. Chỉ cần được bên nhau.
_______

(*): Trích lời bài hát “Cô gái đến từ hôm qua” của tác giả Trần Lê Quỳnh.
" ": Trích từ truyện

Review by #Lâm Tần
Retouch by #Vân Tiệp Dư


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...