Mr. thằn lằn ngoài cửa sổ

Mr. thằn lằn ngoài cửa sổ

Có những thứ xuất hiện bên cạnh ta quen thuộc đến nỗi mà ta chẳng hề nghĩ đến ngày chia ly.

 

Từ khoảnh khắc có Tiểu Liên ở bên, Bán Hạ hoàn toàn không ngờ sẽ có lúc thời gian hai người được kề cận lại chỉ tính bằng ngày như vậy.

 

“Thế gian tri âm khó tìm, bỏ lỡ anh, không còn ai có thể sánh vai với em nữa.”

_

 

Bán Hạ là một thiên tài âm nhạc nhưng khác hẳn với những cậu ấm cô chiêu có gia đình khá giả đứng sau lưng, cô không khoác trên mình những bộ cánh đắt đỏ sang trọng, cũng không kiêu căng ngạo mạn ra vẻ hống hách với người khác.

 

Cô như một ngọn cỏ dại dám đương đầu với sóng to gió lớn, sinh tồn một cách hoang dã ở thế giới này. Để được đứng trong học viện âm nhạc chi phí cao của thành phố, bên cạnh thời gian học hành, cô phải đi làm thêm đủ thứ việc và thậm chí là ngồi bên lề đường kéo đàn kiếm chút ít tiền cho bữa ăn của mình.

 

Nhưng trước giờ Bán Hạ không bao giờ xấu hổ về điều ấy, có lẽ sự tự do tự tại trong cô đã hun đúc nên một thứ âm nhạc mang nét riêng mà chỉ cần nghe thôi là người ta đã nhận ra dấu ấn của Bán Hạ trong đó. Âm nhạc của cô điên cuồng, ngạo nghễ và tràn đầy phóng khoáng, hoàn toàn không bó buộc bản thân trong một khuôn khổ nhạt nhẽo nào.

 

Mẹ Bán Hạ qua đời khi cô còn học cấp hai, khoảng thời gian ấy cô đã vừa học vừa làm để có thể đặt chân vào học viện âm nhạc Dung Âm bây giờ. Cuộc sống của cô đơn giản, buồn tẻ và cô đơn như thế.

 

Rồi bỗng đến một ngày, trời cao như thấu tỏ nỗi niềm của cô nên đã cử một Mr. Thằn Lằn đến cùng bầu bạn trong căn nhà trọ chật hẹp của Bán Hạ.

 

Mr. Thằn Lằn vô cùng thần bí, anh có một lớp da đen tuyền như bóng đêm, đôi mắt trong veo sáng ngời. Ban ngày cô gặp anh trong hình hài của một chú thạch sùng đáng yêu biết nói tiếng người, nhưng ban đêm khi cô gái chìm sâu trong giấc ngủ, chú thạch sùng ấy hóa thành người chuẩn bị những món ăn ngon cho cô.

 

Bán Hạ bảo anh là chàng tiên ốc của mình, anh tự tay nấu những bữa cơm ấm áp, chăm sóc khi cô bệnh, thảo luận về âm nhạc cùng cô, lắng nghe cô kéo đàn,... Có lẽ anh chính là người thu hút thể xác lẫn tâm hồn cô…

_

 

Lăng Đông cũng là một thiên tài âm nhạc trong mắt bao người, anh đạt được giải thưởng danh giá và rồi từ đó biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu.

 

Chẳng một ai biết chàng trai xuất chúng, tỏa sáng trên sân khấu ấy giờ đây đang lẩn mình trong bộ dạng xấu xí, xù xì của một con thằn lằn đen tuyền.

 

Anh từng cảm thấy mình là một người lý trí, đã tỉnh táo suy nghĩ về tình hình hiện tại của bản thân không biết bao nhiêu lần.

 

Lăng Đông những tưởng có thể thầm lặng ở bên cạnh Bán Hạ, có một cái ổ ấm áp, có tiếng đàn xoa dịu tâm hồn của mình là đã quá đủ rồi.

 

Nhưng sau ngần ấy thời gian chung sống, anh nhận ra ánh mắt mình không thể rời khỏi cô gái sáng chói như mặt trời này. Sự kiên trì và mạnh mẽ, lòng tốt bụng và nhiệt huyết của cô đều cuốn lấy tâm hồn anh. Dù là yếu đuối hay đau khổ thì mọi dáng vẻ ấy luôn có thể tạo ra một sức hút chết người.

 

Tham lam vốn là bản tính của con người, kể cả một con quái vật như anh thì cũng thế thôi.

 

Giờ đây anh không chỉ muốn mượn tạm một chỗ để giữ ấm vượt qua đêm đông giá rét nữa, anh khát khao được ở bên cạnh cô, được nghe tiếng đàn du dương của cô, được ngắm nhìn cô mỗi ngày. Niềm khát vọng ấy tích tụ lại theo từng ngày, dần dà nhấn chìm Lăng Đông. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)

_

 

“Em có thể hôn anh không? Có thể yêu anh không? Có thể cùng anh làm những chuyện vui sướng không?

 

Em thích anh, em không để ý đến những thứ khác của anh, em chỉ muốn thân thiết với anh trong bóng tối thế này thôi.”

 

Suy cho cùng, tình yêu đã nở rộ thì sẽ chẳng có bất kỳ điều gì hay vật cản nào có thể ngăn bước hai con người ấy lao vào nhau.

 

Quãng thời gian yêu đương, thân mật ấy có lẽ là những kỷ niệm sẽ không bao giờ quên được trong cuộc đời của Bán Hạ và Lăng Đông. 

 

Trong hình hài quái vật thế này, anh biết mình không thể yêu cô một cách trọn vẹn nhất, không thể đưa đón cô, không thể sóng vai đi cùng cô dưới ánh trăng, không thể chăm sóc mỗi khi cô đau ốm, thậm chí là cũng không thể ở bên cô quá lâu.

 

Nhưng Bán Hạ không cần những điều đó bởi cô trân trọng mỗi một phút giây được ở bên cạnh anh, dù chỉ có hai người ở trong một căn phòng trọ nhỏ chật hẹp cũng đã thật sự hạnh phúc đối với cô.

 

Khi khoảng thời gian chỉ còn được tính bằng ngày, Lăng Đông lựa chọn rời đi vì không muốn cô nhìn mình chết đi và biến mất.

 

Nhưng cô gái mạnh mẽ Bán Hạ đã chạy đến hỏi anh rằng tại sao lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại nỡ vứt bỏ cô lại một mình.

 

Sao Lăng Đông nỡ kia chứ, chính vì không nỡ, không buông được nên anh mới trở nên như vậy, “Bỏ em mà đi, anh như cắt từng đoạn ruột”.

 

Bán Hạ không sợ, dẫu biết rằng chỉ còn bảy ngày ngắn ngủi nhưng cô không tiếc nuối mà kiên định nói rằng: “Còn bảy ngày nữa mà, đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh anh.”

 

Một Lăng Đông yêu đuối vì gặp được Bán Hạ và hấp thụ được độ ấm, sức mạnh trong cô mà anh trở nên mạnh mẽ, kiên cường hơn.

 

Họ dành trọn khoảng thời gian ngắn ngủi ấy để ở bên nhau một lần cuối cùng, không ai biết sau ngày thứ bảy ấy, anh sẽ thế nào, anh sẽ ra sao, cả anh và cô chỉ trân trọng khoảnh khắc thân mật gần gũi này ở hiện tại.

 

Trong tích tắc cuối cùng còn được nhìn thấy nhau, Lăng Đông chỉ muốn nghe thấy tiếng đàn của Bán Hạ bởi như thế anh sẽ không phải sợ hãi nữa, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc hơn.

 

“Sinh ly tử biệt, thiên ngôn vạn ngữ thì có thể thế nào.

 

Kể đến vô tận, cũng không nói hết.

 

Chỉ có hai người cùng yêu âm nhạc có thể xé lồng ngực ngay giờ phút này, nâng lấy trái tim chảy máu đang đập nhịp nhàng kia. Trái tim của hai ta nối liền lại trong tiếng đàn, thiên ngôn vạn ngữ cũng không cần nói nữa.

 

Có thể rời đi trong tiếng đàn của người thương là khát vọng cuối cùng của anh.

 

Có thể dùng một khúc để tiễn anh là niềm hạnh phúc của chính mình.”

 

“Mr. Thằn Lằn ngoài cửa sổ” tuy khá ngắn ngủi nhưng cảm xúc để lại trong mình thật sự là nhiều vô tận. Đến cuối cùng câu chuyện của Lăng Đông và Bán Hạ sẽ đi về đâu, họ sẽ lạc mất nhau hay sẽ trở về bên nhau, mọi người hãy đọc truyện để biết nhé. 

 

Đây là một bộ truyện hay, đáng đọc vì nó không chỉ đề cập về tình yêu mà còn là tình bạn, tình thân, tình thầy trò và những lý tưởng về âm nhạc. 

____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^

Cre pic: Google/huaban

Nguồn chuyển ngữ: Chuyến Xe Linh Dị


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...