Mùa Hạ Thoáng Qua

Mùa Hạ Thoáng Qua

 

 

"Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."*

 

Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ.

 

Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này.

 

Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)

 

Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi.

 

Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin.

Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra.

 

Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần.

 

""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.

 

Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói: “Nghĩ giống cậu.”

 

“Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.

 

“Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.

 

“Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng.

 

"Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu."

 

Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần...

 

Thế rồi, họ xa nhau.

 

Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc: "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn."

Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim.

 

Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên.

 

Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều.

 

Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa?

 

Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng.

 

"Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!"

 

"Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?"

 

"Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?"

 

"Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không?

 

Chương Viễn không lên tiếng.

 

Hà Lạc cười nhạt: " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi."

 

"Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về."

 

"Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?"

 

Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?

 

******

 

Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút.

 

Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần.

 

Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời.

 

Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô.

Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi.

 

Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ?

 

Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì.

 

"Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?"

 

"Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em."

 

"Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?"

 

Hà Lạc im lặng.

 

"Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ: "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?"

 

Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần.

 

******

 

"Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi.

 

Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn: "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời?

 

Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)

 

"Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng."

 

Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng.

 

Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao!

 

******

 

Chú thích:

"...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review.

"..."*: Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu.

 

Review by #Thiên Dung Hoa

Bìa: #Lương Tiệp Dư

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Cre: Google/Huaban


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...