1. Khi còn nhỏ, cuộc sống khốn khó, nhưng tâm tính trẻ thơ, có thể từ khổ mà tìm kiếm niềm vui. Sau này trưởng thành rồi, khổ chính là khổ, thật sự khổ, không có vui.
2. Những buổi trưa hè lúc đó, trời trong xanh, không gian lộng gió. Ngõ nhỏ an tĩnh, mọi người đều ngủ trưa.
3. Mình ghét tất cả những khuyết điểm của bố mẹ, nhưng thật xin lỗi, mình lớn lên thành một người lớn giống hệt như bố mẹ.
***
Tô Thất Thất: Thuỷ Tạp, tớ biết nói tiếng chim sẻ đó.
Lương Thuỷ quay đầu nhìn cô, bày ra bộ dạng "để tớ xem cậu nghĩ ra trò mèo gì".
Tô Thất Thất: Cậu biết "tớ thích cậu" nói bằng tiếng chim sẻ thế nào không?
Lương Thuỷ: Cậu nói đi.
Tô Thất Thất: Chíp chíp chíp chíp~
Lương Thuỷ buồn cười: Nhảm nhí!
Tô Thất Thất: Thật đó, Thuỷ Tạp, chíp chíp chíp chíp~.
***
"Bạn ơi đừng khóc,
Tôi vẫn là chốn trở về của tâm hồn bạn.
Bạn ơi đừng khóc,
Phải tin vào con đường của chính mình.
Trong cuộc đời này, ta chạy theo quá nhiều thứ hão huyền.
Nỗi khổ của bạn,
Tôi cũng cảm nhận được."
Khi còn bé, chưa từng nghĩ tới, thích là thích, chưa bao giờ cảm thấy bắt đầu một mối quan hệ thì dễ, nhưng đi đến cuối cùng mới là điều khó khăn.
***
Xóm Nam Giang với những mái nhà san sát trong hẻm nối với nhau thành hình tứ giác, bầu trời trong xanh vời vợi. Vào mùa hè những năm 1990 đã lần lượt chào đón sự ra đời bốn bạn nhỏ.
Bốn bà mẹ với những cá tính khác nhau đã lấy tên của nhóm nhạc một thời của họ để đặt tên cho con mình “Phong Sinh Thủy Khởi”
Mẹ của Lương Thủy vô tình rút trúng chiếc thăm mang chữ Thủy mà mẹ Tô Khởi yêu thích, từ đó mà giữa hai đứa trẻ còn trong bụng mẹ vô tình bị buộc lại với nhau bằng một sợi dây vận mệnh vô hình.
"Chờ đi, sau này em bảo Tô Khởi đè đầu cưỡi cổ Lương Thuỷ nhà chị."
"Đừng có nói sớm, chưa biết ai đè đầu cưỡi cổ ai đâu."
Lương Thủy và Tô Khởi, dường như mang theo sứ mệnh "đè đầu cưỡi cổ Lương Thuỷ" và "bị Lương Thuỷ đè đầu cưỡi cổ" mà cất tiếng khóc chào đời.
***
Lương Thuỷ là cậu bé xinh đẹp, giống như nước, không dễ dàng nắm bắt được, tuy nghịch ngợm hiếu động nhưng nội tâm lại yếu đuối và kiêu ngạo vô cùng.
Còn Tô Khởi, cô bé có tên của con trai, từ bé đã không thể ngồi yên, vẫn luôn là đóa hoa hướng dương ấm áp, mềm mại, tràn trề sức sống của hẻm Nam Giang.
Lý Phong Nhiên như cơn gió nhẹ, từ nhỏ đã an tĩnh trầm mặc và đầy ấm áp, may mắn tìm thấy và mãi miết đuổi theo ước mơ dành cho đàn piano.
Lâm Thanh xinh xắn là tiếng thì thầm trong rừng, ngoan ngoãn hiền lành, mang đầy tài hoa với đôi bàn tay say mê vẽ vời.
Cậu nhóc Lộ Tạo vô tâm vô tư, trắc trở lớn nhỏ trong cuộc đời đều có dũng khí để vượt qua được, duy chỉ có một câu hỏi mãi băn khoăn về mình thích con trai hay con gái.
Cây hoa dành dành thơm ngát và đống gạch vụn trước nhà Thất Thất, giàn nho và hoa bóng nước của nhà Lâm Thanh, gác mái nhà Lương Thuỷ, vũng nước phía sau nhà Lộ Tạo, mảnh đất trống bên cạnh nhà Lý Phong Nhiên. Năm cô cậu bé, với những cá tính khác nhau, hoàn cảnh gia đình khác nhau lại được gắn kết với nhau bằng một cụm từ thân thương “xóm Nam Giang”.
Xóm Nam Giang, chính là “thế giới” trong tim mỗi đứa trẻ nơi đây.
Ấm cúng, nhộn nhịp mà có đủ mọi thứ âm thanh hỗn tạp, có tiếng ếch kêu ngày hè, có lá rơi xào xạo, có những tiếng la hét thất thanh, những tràng cười vang giòn tan của bọn trẻ, có cặp đôi oan gia Lương Thủy và Tô Khởi, ba phút đánh nhau ba phút làm hoà. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
"Đồ ngốc, đó là mặt trời, không bắt được đâu."
"Vậy tớ bắt cậu."
"Tớ không phải mặt trời, bắt cũng không để làm gì."
"Cậu dễ thương hơn mặt trời nữa."
"Vậy tuỳ cậu."
Vào mùa hè của những năm tháng trẻ con ấy, Lương Thủy không hề được báo trước rằng con nhóc tinh nghịch Tô Khởi suốt ngày gây chuyện ầm ĩ bên tai mình sau này sẽ trở thành cô gái mà cậu muốn che chở suốt cuộc đời, sẽ cùng cậu trải qua trăm cay nghìn đắng, kề vai sát cánh trước mọi bão giông.
***
Ngoài cửa sổ, hoa kim ngân đung đưa trong gió, hương thơm nhẹ nhàng thấm qua cửa sổ, xuân đi đông đến hạ về.
Cùng với những người bạn của mình, Tô Khởi và Lương Thủy cứ dần lớn lên trong những trận cãi nhau sứt đầu mẻ trán, với những năm tháng tuổi thơ tuy đôi chút muộn phiền nhưng chứa đựng đầy vẻ đẹp của sự giản dị, trong sáng.
Đi Côn Minh ngắm núi ngắm biển, ăn bún Vân Nam,… thời gian là một thứ vô cùng kỳ diệu.
Mùa hè năm thứ nhất, năm thứ hai, năm thứ ba… khi đang trải qua thời gian trôi chậm như ốc sên, quay lại nhìn thì nó lại vụt nhanh như sao băng, những thứ yên lặng lại đang chậm rãi nảy mầm trong tim mỗi cô bé cậu bé xóm Nam Giang.
Vào mùa hè năm Tô Khởi bắt đầu chuyển từ lớp chín sang lớp mười. Tình cảm thiếu nữ e ấp tựa như rượu ủ thơm nồng trong lòng cô cuối cùng cũng tìm được đường ra, tuôn chảy ào ạt không ngừng.
Vẫn là chàng trai Lương Thủy ấy, vẫn là nụ cười của vô tư lự của thiếu niên mang chút chọc ghẹo và bông đùa ấy. Nhưng khi tay Tô Khởi và tay Lương Thủy nắm chặt nhau, bất tri bất giác lòng bàn tay cô lại đổ mồ hôi, trái tim sắp sôi sùng sục, thậm chí còn có thể cảm giác được luồng nhiệt truyền từ lòng bàn tay thẳng đến trái tim.
***
Lương Thủy vẫn luôn cảm thấy chẳng biết làm thế nào với Tô Khởi.
Từ rất lâu rồi, Tô Khởi đã là “người của mình” trong lòng Lương Thủy. Tô Khởi từ bé đã lưu manh trắng trợn bắt cậu làm theo ý cô, Tô Khởi rụt rè đáng thương khi bị mất xe đạp, Tô Khởi nở nụ cười rực rỡ chói mắt khi có được chiếc đĩa CD mà mình yêu thích…
Nhưng khi đó tuổi còn quá nhỏ, không có nhiều khái niệm về việc chia ly này. Khi đó cũng không biết, chia ly có khi là vĩnh biệt, một câu hẹn gặp lại có thể chính là không bao giờ gặp lại.
Đau đớn, dằn vặt và cả những tủi hờn, Tô Khởi và Lương Thủy từ khi bắt đầu nhận ra tình cảm của bản thân cho đến khi yêu, chia xa và quay về là cả một chặng đường ngược xuôi ngang dọc quẩn quanh.
May mắn rằng, đã không bỏ lỡ.
"Khi em nhận ra đó là tình yêu, bầu trời trở nên trong xanh..."
"Lúc ở bên nhau, trong mắt có cô ấy; lúc không ở bên nhau, trong lòng có cô ấy."
Rốt cuộc cậu bé Lương Thủy ngoan cố nhất định đòi bỏ nhà đi tìm bố bị mẹ đánh. Cuối cùng, cậu bé đó cũng đã làm hoà với thế giới này bằng tình yêu của người con gái mang tên là Tô Khởi rồi. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
***
“Mười bảy mùa hè ở Nam Giang” là bộ truyện ngôn tình giản dị, ấm áp và mang giàu tính nhân văn mà mình đã đọc gần đây. Cuộc sống của mỗi chúng ta và cả những người xung quanh đều quanh co lòng vòng đầy những khúc cua, ở hẻm Nam Giang cũng thế, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.
Chúng ta có thể bắt gặp hình bóng của bản thân đâu đó qua những ngôi nhà ở Nam Giang hay những đứa trẻ ở Nam Giang. Thất Thất tinh nghịch, Thủy Tạp ương bướng, Phong Phong tĩnh lặng, Thanh Thanh rụt rè, Lộ Tạo ngây ngô. Mỗi người trong tiểu đội Giang Nam đều có những niềm vui, nỗi buồn và những trăn trở rất riêng.
Nhưng điều quan trọng là tất cả họ đều đã can đảm để đối mặt, chấp nhận thử thách và vượt qua nó cùng với nhau.
Hy vọng mọi người luôn nhớ rằng, trưởng thành không đáng ghét, thời thơ ấu tươi đẹp không phải để quên đi. Chúng ta có năng lực vui vẻ, có khả năng mỉm cười, dù đã trưởng thành, cũng đừng quên mất nhé.
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban