Đáng lẽ ra Triêu Đăng đã chết.
Kí ức cuối cùng của cậu ở thế giới thực, đó là máy bay quay mòng mòng vì rơi vào trạng thái thiếu hụt nhiên liệu, mọi người đều hoảng loạn vì biết rằng không ai có thể cứu tất cả hành khách thoát khỏi bàn tay của tử thần.
Thế nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng bởi cận kề bờ vực sinh tử ấy, Triêu Đăng bị trói buộc bởi một hệ thống xa lạ. Hệ thống nói nếu như cậu thu gom đủ các mảnh vỡ nhân cách ở mỗi thế giới khác nhau, nó sẽ cho cậu một sinh mệnh thứ hai.
Lạnh Lùng, Lẳng Lơ, Bá Đạo, Đa Nghi, Ngạo Mạn, tất cả bọn họ trong những thế giới khác nhau đều là đối tượng công lược của Triêu Đăng.
Họ là học bá cao phú soái, hoàng đế trẻ tuổi đa mưu túc trí, vua zombie có dị năng mạnh nhất thế gian, Alpha bá đạo tàn độc, ác long có sức mạnh khiến cả ba giới kinh sợ… Mỗi thế giới là một thân phận, mỗi thế giới là một lần dây dưa yêu hận. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Nhiệm vụ của cậu là khiến giá trị yêu thương và giá trị hận thù của đối tượng công lược tăng từ 0 lên cực hạn 5 sao. Hệ thống cũng ưu ái trao cho Triêu Đăng năng lực khiến cả thế giới phải yêu thương cậu.
***
[Cậu vô cùng xinh đẹp.]
[Quá đẹp.]
[Cậu luôn trêu hoa ghẹo nguyệt.]
[…]
[Cậu sẽ hấp dẫn bất cứ người nào, khiến hắn điên cuồng yêu cậu, mãi đến tận khi cậu bị bắt giữ, giam cầm, rụng tay rụng chân, tuyệt vọng mới có thể làm cho bọn hắn thỏa mãn.]
[…]
[Cậu sẽ không chết, cậu sẽ vô hạn phục sinh.]
***
“Muôn vàn sủng ái” - cụm từ này ám chỉ số mệnh của Triêu Đăng. Dù ở đâu hay ở hoàn cảnh nào, chỉ cần cậu xuất hiện, những người xung quanh bất kể là nam hay nữ, đều sẽ bị cậu thu hút, sau đó yêu thương cậu, khát khao cậu, sẵn sàng vì tranh giành cậu cho riêng mình mà đầu rơi máu chảy.
Cậu xinh đẹp bất cần, kiệt ngạo độc tôn, am hiểu cách khiến người ta phải yêu thích mình, cũng có đủ cách phải khiến họ hận mình đến thấu xương.
Nhưng thực ra trước khi “chết”, Triêu Đăng đã là đối tượng được rất nhiều người ưu ái, thiên vị, bởi thế thay vì nói rằng, hệ thống trao cho cậu năng lực “vạn nhân mê”, chẳng bằng nói rằng nó chỉ khiến năng lực trời ban của cậu trở nên mạnh mẽ hơn. Dù cậu có bày ra bộ dáng lạnh lùng, hay là cười hi hi bán manh, thì cũng có thể khiến cho đối tượng của cậu vừa yêu vừa hận.
Mỗi mảnh vỡ nhân cách của “ai đó” trong các thế giới là một thân phận khác nhau, nhưng họ đều có một điểm chung, đó là yêu Triêu Đăng đến vô cùng, song cũng hận cậu đến vô cùng.
Yêu Triêu Đăng xinh đẹp câu nhân, vui vẻ ấm áp; song cũng hận Triêu Đăng quá mức quyến rũ, hấp dẫn bao ánh mắt khác mơ tưởng đến cậu. Các mảnh vỡ đều có sức chiếm hữu rất mạnh; mà Triêu Đăng vì phải công lược giá trị hận thù, nên đến phút cuối luôn là cậu tìm cách khiến người kia thất vọng, đau khổ, khiến hắn muốn “làm” cậu đến mức sống không bằng chết.
Càng đi qua nhiều thế giới, Triêu Đăng càng có cảm giác mãnh liệt với đối tượng công lược của mình. Cậu vẫn kiên định, thông minh, song đến khi phải rời xa thế giới của người kia thì lại quyến luyến không nỡ. Thế nhưng...
“... mãi đến lúc cuối cùng Triêu Đăng mới biết, người đối mặt với mình từ đầu tới cuối đều là một.
Đắm chìm vào tình sắc , khổ hoặc với bản thân, nổi danh bốn bể hay chỉ là một hạt bụi giữa trần đời, đều vì khúc ca nhân sinh chói lọi huy hoàng.
Từ khi sinh ra, em đã được muôn vàn sủng ái.”
***
“Muôn vàn sủng ái” là bộ thụ vạn nhân mê đầu tiên mình đọc và cảm thấy đây là một bộ truyện khá ổn. Các thế giới đa dạng, thiết lập nhân vật cũng tương đối tốt. Triêu Đăng rất thông minh, khiến mình có cảm giác không gì có thể làm khó được cậu ấy vậy.
Mỗi mảnh vỡ tinh thần (mỗi tiểu công) tuy có tính cách riêng nhưng về sau dường như lại không có điểm khác mấy với những mảnh vỡ trước nữa (có thể là do tác giả không đủ sức tạo ra 5 người hoàn toàn khác biệt trong cả 5 thế giới).
Tình yêu của nguyên chủ lẫn các mảnh vỡ nhân cách dành cho Triêu Đăng đều khiến mình rất cảm động. Họ có thể độc chiếm cậu, hận cậu, song cuối cùng vẫn là yêu cậu đến mức sẵn sàng vì cậu mà hi sinh mạng sống của mình. Triêu Đăng tuy ban đầu bị kéo vào thế giới của các mảnh vỡ nhưng không phải người hoàn toàn vô tâm vô phế, mà cậu cũng yêu mến họ.
Thực ra đối với Triêu Đăng, mỗi thế giới cậu đi qua chẳng qua chỉ là một lần làm nhiệm vụ mà thôi, thế nhưng đối với các mảnh vỡ, đó chính là thế giới thực của họ, Triêu Đăng là người mà họ yêu nhất. Nhưng biết rằng không giữ được cậu, nên họ vẫn đành lòng buông tay, để cậu đi tiếp con đường của mình.
***
“Đừng quay đầu lại, hãy đi đến tương lai của em.”
…
“Tha thứ cho anh, thân ái, anh không có cơ hội, nếu có kiếp sau, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, dù cho anh chỉ là một omega… thôi, chắc chắn anh không làm nổi omega.”
“Anh yêu em, vĩnh viễn yêu em, đi nhanh đi, đừng quay đầu lại nhìn anh.”
“Em tự do.”
***
Tuy Triêu Đăng công lược các mảnh vỡ khác nhau, nhưng vì tất cả đều là một, đều thuộc về một nguyên chủ duy nhất (hơn nữa tính cách của họ quả thực không khác nhau lắm), nên mình không có cảm giác đang đọc NP; thậm chí đến đoạn Triêu Đăng thức tỉnh khỏi hệ thống và gặp lại nguyên chủ cũng vậy.
Điều khiến mình cảm thấy hơi tiếc là tác giả xây dựng thế giới của nguyên chủ quá đồ sộ, thân phận cũng quá mạnh (lí do có tag bàn tay vàng), nên đến thế giới quyết định dù có khó khăn bao nhiêu thì họ vẫn vượt qua rất dễ - chẳng khác gì những thế giới tinh thần mà Triêu Đăng đã công lược trước đây.
Lần duy nhất mình thấy nhân vật chính rơi vào trạng thái khó xử chút xíu chỉ có một chút ở thế giới thứ 4 - vì không có hệ thống nên Triêu Đăng phải tự mình xác định ai là mảnh vỡ tinh thần mà thôi. :v
Nói chung truyện rất dễ đọc, không hack não, hợp để giải trí. Đề cử với những bạn thích thụ vạn nhân mê và độc chiếm công nha. ^ ^
______
“ “: Trích từ truyện
Review by #Ám Tần
Bìa: #Linh Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban