#Review
NẮM TAY SAI, GẢ ĐÚNG NGƯỜI
Tác giả: Cốc Duỷ Tử
Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào, nhẹ nhàng, HE.
Độ dài: 37 chương + 1 ngoại truyện
Tình trạng: Hoàn edit
-----------
Câu chuyện như tên, “Nắm tay sai, gả đúng người.” Bởi vì nữ chính Trần Hải Nguyệt trong lúc bối rối cùng mịt mờ, đã nắm nhầm tay của Lương Đông Vân. Thế nên anh tự nhiên trở thành nam chính.
Thật ra thì, chỉ có Trần Hải Nguyệt ù ù cạc cạc bị hai cô bạn thân xúi giục nên mới “cầm nhầm” Lương Đông Vân mà thôi, chứ bản thân anh thì không cảm thấy như vậy. Nguyên nhân cũng không có gì là quá khó hiểu, chỉ là ngày trước lúc học trung học thì tất cả bọn họ học cùng nhau. Ở cái tuổi rất dễ dàng crush một ai đó thì những hành động nhỏ nhặt nhất chỉ cần đi một vòng quanh sân trường sẽ lập tức trở thành một câu chuyện gay cấn và cẩu huyết.
Trần Hải Nguyệt cũng là một nạn nhân của một câu chuyện như vậy. Xuất phát từ câu nói “Trịnh Phi cũng tốt”, thế là mọi người đều cho rằng cô thích Trịnh Phi. Hơn nữa, còn là thầm thương trộm nhớ, nhưng vì mặc cảm nên không dám tiếp cận. Cho đến bây giờ đã 25 tuổi mà vẫn chưa có ai thì chắc chắn là do tình cảm quá sâu nặng rồi. Trần Hải Nguyệt chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, lòng thầm oán thán: cái của nợ gì thế này?
Nhưng mà tính tình của Trần Hải Nguyệt cũng không khó lắm, cô hoàn toàn tin tưởng vào hai người bạn chí cốt của mình, nên cứ mặc kệ. Thật ra thì, Trịnh Phi cũng tốt mà. Thế nên mới có cái tình huống dở khóc dở cười ngày họp lớp. Số là, chương trình được sắp xếp như sau: Trần Hải Nguyệt làm MC, sau đó sẽ giới thiệu các nhân vật tiêu biểu của trường lúc trước, sau đó nữa thì cô sẽ nắm lấy tay Trịnh Phi, rồi tỏ tình.
Hmm, kịch bản là thế. Chỉ có điều, lúc bước lên sân khấu, người đứng cạnh Trần Hải Nguyệt không phải là Trịnh Phi, mà lại là Lương Đông Vân. Trần Hải Nguyệt đang xấu hổ muốn chết, bị sự uy hiếp của hai cô bạn quái dị ở dưới nên nhắm mắt đưa tay, nắm luôn tay của Lương Đông Vân. Đã vậy, trong lúc luống cuống bồi thêm một câu: “Nếu anh chưa có bạn gái, vậy để tôi lấy anh nhé?”
Toàn thể các bạn cựu học sinh năm đó đều không biết sự tình, cho rằng đây chính là màn tỏ tình đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ai ai cũng vui vẻ chúc mừng. Còn nhân vật chính của chúng ta, ngoài Trần Hải Nguyệt đang tìm cái lỗ chui xuống thì chỉ còn lại Lương Đông Vân mặt đỏ tai hồng nụ cười bí hiểm. Kết lại một câu, ai cũng đạt được mục đích của mình.
Trần Hải Nguyệt tuy rất mất mặt nhưng cũng chỉ nghĩ là một trò đùa thôi, chắc không ai để ý. Ấy vậy mà cô lầm to rồi. Ngay ngày hôm sau, người đàn ông được tỏ tình công khai ấy, lại đường đường chính chính xuất hiện trước mặt cô, đòi hỏi quyền lợi. Lương Đông Vân vô cùng tự nhiên, xem những lời nói của Trần Hải Nguyệt là nghiêm túc, thế nên anh cũng sẽ “nghiêm túc” với cô.
Trần Hải Nguyệt không có kinh nghiệm yêu đương, càng không có khả năng chống đỡ những đòn tấn công quyết liệt của Lương Đông Vân. Ví dụ như, anh rất tự nhiên gọi điện thoại cho cô để bắt đầu trao đổi tin tức. Ví dụ như, kỳ nghỉ lễ anh sẽ cùng cô về thăm “bố mẹ". Anh cứ như vậy, từng bước đặt chân vào cuộc sống của cô, chậm rãi và nhẹ nhàng.
Đối với Trần Hải Nguyệt, cô vốn dĩ không bài xích Lương Đông Vân. Có lẽ một phần là vì những ký ức vụn vặt thời cắp sách. Lúc đó, so với Trịnh Phi nổi bần bật thì anh chỉ là một chàng trai trầm lặng. Anh cũng là một học sinh tiêu biểu của trường, ngoại hình không phải kiểu bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà là kiểu nhìn lâu mới thấy đẹp. Điều này cho đến tận bây giờ Trần Hải Nguyệt mới nhận ra.
Sau khi tiếp xúc với anh nhiều hơn, cô đột nhiên cảm thấy, việc “bắt nhầm" này cũng không phải là xấu. Ít ra, cô biết được là anh thật lòng. Thật lòng đối xử tốt với cô chứ không phải chỉ là “thử xem có hợp không". Thật lòng suy nghĩ mọi thứ chu đáo cho tương lai của hai người. Và, thật lòng muốn ở bên cô.
Trần Hải Nguyệt không hề biết rằng, thật ra Lương Đông Vân thích cô, không phải bây giờ mới thích. Ngay từ những năm tháng thanh xuân đó, trong lúc cô loay hoay với trường lớp bạn bè thì anh đã lặng lẽ khắc ghi hình dáng cô trong buổi thi hùng biện ngày hôm ấy vào tim, rồi giữ mãi cho đến tận bây giờ.
Trên đời luôn có những con người như vậy. Có thể cố chấp đến vô lý vẫn kiên quyết đợi chờ một cơ hội. Cũng có thể dửng dưng với áp lực để sống thật vui vẻ, cái gì đến tự khắc sẽ đến thôi. Giống như Lương Đông Vân đợi được cái nắm tay của Trần Hải Nguyệt sau từng ấy năm, còn Trần Hải Nguyệt lại “nhận được" một Lương Đông Vân hiền lành chân thật. Cuộc sống luôn rực rỡ sắc màu như vậy đấy. Có gì phải lo âu?
…...
Câu chuyện nhẹ nhàng hài hước, đặc biệt là những đoạn đối thoại đậm chất “bà tám" của các cô gái chơi thân với nhau còn hơn cả chị em gái. Họ cùng học cùng chơi, cùng nhau giải quyết vấn đề to nhỏ từ trong nhà ra ngoài phố, cùng nhau xây dựng một tình bạn vững bền cùng năm tháng.
Những phân đoạn của Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt thì vô cùng thú vị. Một người thì cố làm ra vẻ mặt dày nhưng thỉnh thoảng sẽ đỏ mặt trước sự đơn thuần của cô gái nhỏ. Còn một người thì cứ lặng lẽ làm theo ý của anh, mặc dù chẳng hiểu tại sao mình lại phải nghe lời như vậy. Tình cảm của họ cũng có lúc bất an, có lúc hoang mang, nhưng đến cuối cùng lại êm đềm ở bên nhau. Trong tình yêu, sự tin tưởng là rất quan trọng, cứ chân thành đi, người ấy nhất định sẽ hiểu.
--------------
" ": Trích từ truyện
Review by #Lâm Phi
Bìa: #Hy Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google