#Review
NGÀY NÀO ĐI HỌC CŨNG PHẢI BỰC
Tác giả: Chước Dạ
Thể loại: Thanh xuân vườn trường, sủng ngọt, hài hước, nhẹ nhàng ý nghĩa, HE.
Độ dài: 54 chương +2 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn chính văn
-----------------
“Ngày nào đi học cũng phải bực", đây là nói tâm trạng của Thẩm Tịch. Chỉ vì một lần vô tình nhìn thấy “cơ thể" của người ta, mà cái giá phải trả cũng lớn quá đi.
Thẩm Tịch giậm chân, cái này cũng đâu phải tại cô. Vì hai bà mẹ chơi thân lâu ngày gặp nhau, lại cùng có con học lớp 12, nên tự nhiên cũng sẽ lôi kéo quan hệ cho sấp nhỏ. Nhưng mà người lớn chỉ lôi kéo trong sáng, còn tụi nhỏ như thế nào lại là chuyện khác.
Vừa vặn làm sao mà cái người bị Thẩm Tịch nhìn thấy đó, lại được sắp xếp vào cùng lớp với cô. Lúc này Thẩm Tịch mới biết, cậu ta chính là nam thần học bá chính hiệu Tiết Diễm, người đẹp như tên. Chính vì yêu cái đẹp, cho nên Thẩm Tịch dù bị Tiết Diễm chọc cho tức đến nhe răng trợn mắt, cũng chỉ dám hừ mạnh một tiếng mà thôi.
Năm học cuối cùng của cấp 3 này khiến cho các bạn trẻ càng không có thời gian dành cho bản thân. Tất cả đều là học, học và thi. Nhưng lại có một điều mà không cần ai nói cũng biết, tuy là bận đến không thể ngóc đầu lên được, nhưng đây cũng chính là quãng thời gian vô cùng quý giá đối với cuộc đời mỗi người.
Giai đoạn lưng chừng của trưởng thành này chứa đựng biết bao cảm xúc vừa lạ vừa quen. Là bắt đầu của những rung động, là úp úp mở mở trái tim nhạy cảm, là rạo rực trước mỗi ánh nhìn của người mình thầm mến. Cho nên, ngày nào đi học cũng bực, nhưng nếu không có, lại cảm thấy thiếu thiếu.
Tiết Diễm là học bá môn Toán, vừa hay Thẩm Tịch môn nào cũng giỏi, chỉ kém môn Toán. Thế nên, thầy chủ nhiệm mới cố ý sắp xếp cho Tiết Diễm kèm cặp Thẩm Tịch. Ý của thầy là chỉ kèm thôi, nhưng mà không ngờ là hai người bọn họ lại “nghe lời" thầy quá, nên “kèm” xong thì “cặp" luôn.
Nói thì nhanh vậy, nhưng đó cũng là cả một quá trình cùng với sự cố gắng của cả Tiết Diễm và Thẩm Tịch. Tuy rằng Tiết Diễm hay nói những lời độc miệng để chọc giận đầu óc đơn giản của Thẩm Tịch, nhưng mà mục đích của cậu thì còn lâu mọi người mới hiểu được. Ai nhìn vào cũng nói, Tiết Diễm này là đang bắt nạt cô, nhưng thực chất sự việc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi. Tiết Diễm miệng thì chê Thẩm Tịch đần, nhưng mà vì đần cho nên mới khiến cậu không rời mắt được.
“Cậu có thể nào làm tôi bớt lo hơn được không hả?”, ý là, tôi lo cho cậu lắm đó.
“Tại sao cậu cứ chọc giận tôi mãi thế?”, chính là, để tôi có thể đường đường chính chính mà đi dỗ cậu đó đồ ngốc.
Cứ như vậy, quãng thời gian này họ đã không hề lãng phí. Từ thầm mến cho đến thừa nhận công khai, mỗi ngày đều trở thành một động lực. Đương nhiên đối với thầy cô và phụ huynh, yêu đương vào giai đoạn này là vô cùng nguy hiểm, nhưng Tiết Diễm và Thẩm Tịch lại chứng minh cho người lớn thấy rằng, yêu sớm không nhất định là xấu. Thẩm Tịch vì được Tiết Diễm dạy kèm đã rất tiến bộ, ngược lại Tiết Diễm ở bên cạnh Thẩm Tịch đã bớt đi vài phần lạnh nhạt, trở thành một chàng trai biết quan tâm và thi thoảng cũng sẽ mỉm cười.
Tuy rằng đã cố gắng che đậy rất kín kẽ, nhưng bằng sự nhạy cảm trời sinh của phụ nữ, hai người mẹ đã phát hiện ra bí mật động trời này. Nhưng mà lạ lùng thay, phản ứng của họ lại vượt ra khỏi dự đoán của mọi người. Mẹ Thẩm Tịch cứ như vậy mà giao con gái mình cho Tiết Diễm, chỉ cần cậu hứa với bà sẽ không vượt quá giới hạn. Còn mẹ của Tiết Diễm, thì thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng tâm lý làm mẹ chồng, khiến cho Thẩm Tịch cảm thấy hình như mình bị bán đi luôn rồi ấy. Nhưng chính nhờ những người mẹ tâm lý như thế này, bọn trẻ mới có thể trong tự do lại có chút ràng buộc, biết giới hạn để dừng lại, và biết đâu mới là việc nên làm cho tương lai.
Rồi thì những ngày sau đó cũng đến, họ đã thực sự trưởng thành, cũng sẽ đối mặt với những lựa chọn mang tính quyết định. Giống như Thẩm Tịch và Tiết Diễm mặc dù đã xác định quan hệ, cũng được sự chấp thuận của gia đình, nhưng họ lại lựa chọn con đường khá mạo hiểm, chính là yêu xa. Nếu nói là tình yêu của họ đủ lớn thì cũng đúng, mà nói là bọn họ tâm ý tương thông cũng được.
Trước khi gặp được nhau, họ đã quyết định con đường mà mình sẽ đi. Gặp được người mà mình yêu là một chuyện rất tốt, thế nhưng cũng không nên vì thế mà thay đổi lộ trình. Ai yêu mà không muốn luôn được ở bên cạnh nhau? Nhưng cuộc sống thì không chỉ có mỗi tình yêu. Gặp được nhau đã khó, ở được bên nhau lại càng khó. Cho nên, dùng quãng thời gian xa nhau này để khảo nghiệm tình yêu, cũng là để củng cố bản thân thật vững chắc. Nếu có thể vượt qua, thì chính là chân ái.
“Quãng đời về sau không cần chỉ giáo, chỉ mong có thể cùng nhau chí chóe tới già.”
Câu chuyện nhẹ nhàng về thanh xuân, rất giản dị và rất đời thường, xen lẫn là những bài học về cách trưởng thành. Có tình cảm chứng tỏ chúng ta không thờ ơ với cuộc sống, nhưng dùng tình cảm để động viên nhau cùng tiến bộ, giúp nhau tìm thấy động lực để học tập, thì không có gì đáng ngại cả.
Cùng với câu chuyện tình yêu của Tiết Diễm và Thẩm Tịch, còn có tình cảm của các bạn học khác, cũng có nên duyên, cũng có bỏ lỡ. Nhưng chung quy lại, đây vẫn sẽ là quãng thời gian tươi đẹp nhất mà ai cũng muốn giữ lại trong lòng.
Câu chuyện kết thúc bằng một lời cầu hôn của Tiết Diễm dành cho Thẩm Tịch. Không cầu kỳ nhưng đầy rung động. Họ đã gặp nhau ở những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất, lại cùng nhau trải qua những chặng đường đi đến cột mốc của tự do và trưởng thành. Kết cục của ngày hôm nay là hoàn toàn xứng đáng.
Nếu như là ngày trước, tôi sẽ cho rằng đến đây đã có thể gọi là happy ending. Thế nhưng cuộc sống vô thường, không có cái gọi là cổ tích. Ngày đó họ nhìn thấy nhau qua ô cửa, cũng bắt đầu bước vào cuộc sống của đối phương. Yêu thương giận hờn này đó cũng chỉ là gia vị cho một mối tình rực rỡ tuổi xuân. Nhưng cuộc sống thực tế phía sau vẫn là một ẩn số, hạnh phúc hay khổ đau chỉ người trong cuộc mới biết. Còn có thể tiếp tục đi cùng hay không, cũng chỉ có hai người mới biết. Nhưng nếu đã gọi là tương lai, hãy cứ lựa chọn tin tưởng đi.
Hạnh phúc của hôm nay, xin hãy vui vẻ mà hưởng thụ.
______________
" ": trích từ truyện
Review by #Lâm Phi
Bìa: #Lương Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google