“Nếu như nói em là pháo hoa trên mặt biển
Anh sẽ là bọt sóng dâng trào
Để mỗi khoảnh khắc đều được em chiếu sáng
Nếu như nói em là dải ngân hà xa xôi
Chói lóa tới mức khiến người ta muốn rơi nước mắt
Anh sẽ là đôi mắt luôn dõi theo em
Luôn nhìn lên bầu trời đêm những khi cô đơn
Anh có thể mãi theo phía sau em
Như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ.”(*)
Rất nhiều người chỉ biết hoa hướng dương tượng trưng cho ánh nắng, nhưng lại không biết ngôn ngữ trong loài hoa của nó là – tình yêu thầm lặng.
Tại sao lại là “Tình yêu thầm lặng”? Bởi vì bạn biết đấy, hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời, nhưng mặt trời lại không chỉ vì nó mà tồn tại.
Giống như tình yêu của Bách Đông Thanh dành cho Hứa Húc, thâm tình mà sâu sắc, thế nhưng tình yêu này anh chỉ dám chôn chặt trong lòng, vĩnh viễn giấu kín.
***
Chuyện yêu đương của nhân vật phong vân trong trường, đối với quần chúng mà nói, không hề nghi ngờ đây là một đề tài nóng sốt đáng được bàn tán trong các cuộc trò chuyện.
Nhất là khi một trong hai người là học trưởng nổi tiếng tài mạo song toàn nghe nói còn là phú nhị đại cấp cao, một người là học muội tuy dáng vẻ có thể nói là xinh đẹp lanh lợi, nhưng nhìn lại cũng không có gì gọi là nổi bật.
Điều đặc biệt là học muội này lại chỉ cần một bữa ăn khuya mà cưa đổ được đại thần. Câu chuyện mang hương vị lãng mạn của cô bé lọ lem và chàng hoàng tử này chính là nói về mối tình đầu của Hứa Húc.
Thế nhưng Hứa Húc cũng không phải cô bé lọ lem thật, Trình Phóng cũng chẳng phải hoàng tử trong truyền thuyết. Yêu nhau hai năm, gia đình Trình Phóng bị phá sản, anh ta bất đắc dĩ phải chia tay Hứa Húc, rồi cùng anh trai trốn nợ xuất ngoại.
Là người từng đứng trên bục cao, sinh ra trong nhung lụa, bây giờ lại từ trên mây ngã xuống vũng bùn Trình Phóng ít nhiều có chút khó chấp nhận, vì vậy anh ta không nói lý do chia tay cho Hứa Húc, cứ thế mà rời đi.
Trước khi rời đi Trình Phóng đã gặp Bách Đông Thanh, cầu xin anh bảo vệ Hứa Húc, bảo vệ cho tình yêu của anh ta, đợi anh ta áo gấm về làng sẽ nối lại tình xưa với Hứa Húc. Bách Đông Thanh đã đồng ý yêu cầu vô lý này. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Bách Đông Thanh lại đầu hàng trước Hứa Húc.
Sau khi chia tay với Trình Phóng, bởi vì không có lý do rõ ràng nên Hứa Húc cảm thấy không cam lòng. Vào hôm sinh nhật hai mươi tuổi của mình, hơi cồn làm cô nổi loạn, lôi kéo Bách Đông Thanh qua đêm cùng mình.
Lúc đó Hứa Húc không biết Bách Đông Thanh cũng yêu cô, sâu đậm không kém Trình Phóng tí nào, thậm chí còn sâu sắc hơn anh ta.
“Anh biết rõ đây là sai lầm, biết rõ cô làm như thế này là vì cái gì, cũng biết ngày mai tỉnh lại, có lẽ cô sẽ hối hận. Thế nhưng một chút lý trí còn sót lại của anh, giờ đây cũng đã biến mất hầu như không còn chút nào. Anh không biết rốt cuộc là do khẩn cầu cùng với nước mắt của cô, hay là … Thật ra cũng là do mong muốn tội lỗi trong lòng anh quấy phá.”
Bách Đông Thanh là một chàng trai đáng thương. Năm anh mười bốn tuổi cha anh hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, sau đó mẹ anh cũng qua đời. Từ đấy Bách Đông Thanh đã phải tự lập kiếm sống. Những gì trải qua trong quá trình trưởng thành làm cho tâm tư của anh nhạy cảm hơn người thường.
Tuy có hoàn cảnh bất hạnh nhưng Bách Đông Thanh lại vô cùng lương thiện, giàu lòng nhân ái. Anh luôn giúp đỡ, hy sinh vì người khác. Chính sự ấm áp của anh đã khiến cho Hứa Húc chú ý và rung động.
Thế nhưng Bách Đông Thanh quả thật chất phác đến mức ngu ngốc. Chỉ vì lời hứa với Trình Phòng, biết Trình Phóng sẽ không từ bỏ Hứa Húc, dựa vào tam quan của mình, anh cảm thấy nếu như mình và Hứa Húc ở bên nhau, đó là phạm một sai lầm lớn, cho nên nội tâm vô cùng khổ sở.
Đến khi nhận ra Hứa Húc có tình cảm với mình, Bách Đông Thanh liền giãy dụa, muốn thử từ bỏ cô nhưng thật sự là không làm được, bởi vì Hứa Húc chính là mặt trời, là ánh sáng của anh. Trên đời làm gì có ai tồn tại không cần mặt trời đâu?
Đây không phải câu chuyện về người thứ ba, nữ chính sau khi chia tay hơn một năm mới bắt đầu có tình cảm với nam chính. Tình đầu của nữ chính giống như hương đầu của nước hoa, ngọt ngào mơ mộng. Còn đối với nam chính thì giống như làn hương cuối, là sâu sắc lắng đọng, là nhớ mãi không quên.
“Người theo đuổi ánh sáng” là một câu chuyện khá nhẹ nhàng, ngọt ngào. Tác giả Úy Không đã rất thành công trong việc miêu tả nội tâm nhân vật. Nội dung truyện có cả những mâu thuẫn lẫn cao trào. Những tình tiết thêm thắt đều có mục đích hợp lý, không bị dư thừa hay quá dài dòng. Nói chung đáng để chúng ta bỏ thời gian ra đọc.
“Nếu nói em là đom đóm giữa đêm hè
Lũ trẻ sẽ vì em mà ca hát
Vậy thì anh sẽ là bàn tay muốn vẽ lại em
Em nhìn mà xem, anh thật nhỏ bé biết bao
Vì em còn có giấc mơ để theo đuổi
Có lẽ em sẽ chẳng dừng lại vì anh
Vậy thì hãy để anh luôn đứng phía sau em
Anh có thể mãi theo phía sau em
Như một cái bóng đuổi bắt tia sáng trong mơ.” (*)
_____
(*): Trích bản dịch lời bài hát “Người theo đuổi ánh sáng”
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban