Đây là một trong những cuốn sách hay nhất mà tôi từng đọc.
* * * * *
Bạn đã bao giờ tự hỏi vì sao có những người có xuất phát điểm như bạn nhưng lại gặp nhiều may mắn và thành công hơn bạn chưa?
Bạn đã bao giờ mơ ước được nhìn thấy tương lai của bản thân trong mười năm tới, để biết được con đường ngắn nhất và đúng đắn của mình chưa?
Bạn đã bao giờ tự hỏi vì sao có những người phụ nữ có thể vừa đảm đương công việc, vừa chăm sóc tốt cho chồng con và gia đình mà không làm mất đi sắc đẹp và phong thái chưa?
Bạn đã bao giờ tự hỏi vì sao dù bạn có cố gắng theo đuổi như thế nào, dù bạn có dành bao nhiêu tình cảm chân thành, người đàn ông mà bạn yêu cũng chưa bao giờ yêu bạn?
Hãy thử đến với “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ”, biết đâu bạn sẽ tìm được câu trả lời cho mình.
Cuốn sách này không có nội dung hay cốt truyện cụ thể. Nó là tổng hợp những tản mạn, những suy ngẫm, đúc kết về tình yêu, tình bạn và cuộc sống của nhiều người đến từ nhiều nơi khác nhau.
Các tác giả của cuốn sách này không hẳn là những triết gia hay những nhà văn vĩ đại. Một vài người trong số họ có một cái tên riêng, một số thì không. Họ có thể là kiểu người mà bạn vẫn luôn ngưỡng mộ hoặc chỉ đơn giản là một người mà bạn lướt qua khi đi trên đường. Họ có thể là quá khứ của tôi, hiện tại của bạn và là tương lai của một ai đó. Họ có công việc, có các mối quan hệ và có những vấn đề. Họ cũng giống như bạn và tôi. Chỉ có một sự khác biệt duy nhất, đó là họ có giải pháp cho những vấn đề của mình.
* * * * *
“Đối thủ lớn nhất của con người luôn là sự lười biếng của bản thân. Đừng mong chờ gặp được vận may, bạn bắt buộc phải dốc hết sức mình rồi mới có tư cách nói mình đen đủi.”
“Chỉ khi sống giữa những căng thẳng của hiện thực, những người chưa hài lòng về chính mình mới có suy nghĩ thay đổi, mới có khả năng sáng tạo và có thể đón nhận những cục diện và văn minh hoàn toàn mới.
Những con đường ta đi quá dễ dàng đều là đường xuống dốc.”
“Thật may trên thế giới này vốn dĩ chưa từng tồn tại siêu năng lực có thể nhìn trước được tương lai.
Vì không thể dự đoán trước, chúng ta mới không có những con đường tắt để lựa chọn. Vì không thể biết con đường nào mới là chính xác tuyệt đối, chúng ta mới càng không dám để mặc cho mình buông thả, lười biếng, quyết tâm cắn chặt răng tiếp tục bước đi.
Chỉ khi rơi nước mắt, đổ mồ hôi mỗi ngày, chỉ khi đi từng bước chân thật và nghiêm túc, đó mới là của cải thật sự đáng quý của tuổi xuân. Chỉ khi vượt qua những nỗi sợ hãi, xuyên qua mọi nỗi cô đơn mới có thể viết nên một cuốn bí kíp dạy cách “tự yêu thương chính mình”.
"Năm tháng không phải là con dao giết người, nó là một lưỡi dao chạm trổ. Từng dao từng dao đẽo gọt chúng ta thành dáng vẻ như ngày hôm nay.
Sự vô giá của thanh xuân nằm ở chỗ bạn dám yêu, dám sai, dám thử sức, dám gánh vác, dám nói lời từ biệt.”
“Yêu không phải là khi ta thể hiện cho đối phương thấy phương diện hoàn hảo nhất trong con người mình, mà là khi ta chấp nhận bộc lộ cả những điểm mềm mại, yếu đuối, đồng thời kiên định tin rằng thứ ta nhận được sẽ là sự an ủi chứ không phải tổn thương. Giống như có một câu nói thế này: Tôi cho người quyền được hủy hoại tôi, nhưng tôi tin rằng người sẽ không bao giờ sử dụng.”
* * * * *
Vì sao bạn thích đọc ngôn tình? Câu trả lời của tôi rất đơn giản. Tôi là một người lãng mạn và thích những câu chuyện lãng mạn. Tôi cần có chút giải trí sau những giờ học và làm việc. Vậy nên tôi đọc ngôn tình. Đó là một câu trả lời hợp lý và thuyết phục mà tôi có thể nói với bất kỳ ai. Nhưng bản thân tôi biết rõ đó không phải tất cả nguyên do.
Theo một khía cạnh nào đó, tôi khá cô đơn. Tôi chưa từng yêu và cũng chưa từng được yêu. Vậy nên, tôi bước chân vào câu chuyện tình yêu của những người khác, dù rằng đó chỉ là nhân vật giả tưởng, với hy vọng rằng biết đâu một ngày nào đó mình cũng tìm được một người như vậy và có một tình yêu đẹp như thế. Nói cách khác, ngôn tình đối với tôi là một giải pháp để trốn tránh hiện thực.
Nhưng hiện thực là thứ mà dù bạn có cố gắng xua đuổi thế nào đi nữa, nó cũng luôn bám chặt lấy bạn không rời. Đến cuối cùng, tôi vẫn phải đối mặt với sự cô đơn mỗi khi dạo bước trên đường phố, nhìn bao đôi tình nhân sánh vai bên nhau, trong khi chẳng có bàn tay nào nắm lấy bàn tay tôi. Đến cuối cùng, tôi vẫn phải trải qua những bữa tối một mình khi những người mà tôi có thể trò chuyện cùng đều đã say ngủ từ lâu. Đó là hiện thực của tôi. Và tôi tin rằng tôi không phải người duy nhất đang cố gắng lẩn tránh nó.
Nhưng thực ra, đối với hiện thực, bạn vẫn luôn có hai sự lựa chọn: hoặc là lẩn tránh hoặc là đối mặt. Đến một lúc nào đó, bạn sẽ phải thừa nhận rằng sự nghiệp hay tình yêu, tình bạn không được như bạn mong đợi, rằng bạn đã không làm tốt như bạn nghĩ và rằng, có lẽ có điều gì đó ở bản thân mà bạn nên thay đổi.
Tôi thừa nhận rằng những điều này đều không dễ thực hiện. Và “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ” cũng không phải một cuốn sách dễ đọc. Bởi mỗi câu văn mỗi mẩu truyện đều như một cái tát đau rát mà hiện thực giáng thẳng xuống bạn nhưng đồng thời cũng là cái ôm dịu dàng nhất mà cuộc sống dành cho bạn. Và vì cuốn sách này tổng hợp nhiều quan điểm sống của nhiều người khác nhau, sẽ có những quan điểm mà bạn đồng tình và ngược lại. Nhưng dù có đồng tình với những góc nhìn đó hay không, cuốn sách này cũng buộc bạn phải nhìn nhận lại mình và nghiệm ra điều mà bạn cho là đúng. Điều đó khó, tất nhiên, nhưng không có nghĩa nó là một thử thách không đáng để thử.
Tôi nhớ một ca sĩ rất nổi tiếng người Trung Quốc đã từng nói: “Một bài hát hay là một bài hát mà bạn có thể nghe đi nghe lại 15-20 lần mà không chán”. Vậy thế nào là một cuốn sách hay? Với tôi, một cuốn sách hay là một cuốn sách mà bạn luôn có thể tìm thấy một phần con người bạn bên trong đó, nó tái hiện lại quá khứ, phản ánh được hiện tại và truyền cảm hứng cho tương lại. Và nếu coi đây là tiêu chí cho một cuốn sách hay thì “Nhân gian, tất cả đều là gặp gỡ” chắc chắn là một trong những cuốn sách hay nhất mà tôi từng đọc.
_________
" ": trích dẫn từ sách.
Review by #Linh_Hy Tần