#Review
NHỊ GIA NHÀ TA
Tác giả: Twentine
Thể loại: Cổ đại, nam chính tàn tật, ngược nữ, HE
Độ dài: 7 chương
Tình trạng: Hoàn
_____________
''Truyện ngắn, thầm mến, não tàn, tiểu bạch'' - Lời giới thiệu hài hước của Twentine.
''Nữ chính giả ngốc, ứ não tàn, cảm động và HE'' - Lời giới thiệu rất thật thà của editor.
Nam chính Dương Nhất Kỳ là con trai thứ hai nhà họ Dương. Trái ngược với anh trai tài giỏi ôn nhã, thằng em trời đánh lại là một hoa hoa công tử chính hiệu, giỏi nhất là ăn chơi trác táng, trêu hoa ghẹo bướm, lưu luyến hết bụi hoa này đến bụi hoa kia. Thậm chí từ hồi ba tuổi đã biết chui vào váy con gái nhà người ta rồi nên là danh tiếng thối đến mức toàn thành Hàng Châu ai nghe đến tên hắn cũng phải nhíu mày.
Phải chăng nữ chính sẽ là một vị tiểu thư siêu cường với trí thông minh tuyệt đỉnh, nhan sắc hơn người, tài năng vượt trội khiến chàng lãng tử chịu quay đầu mà trao gửi trái tim cho một người duy nhất. Oh nooo, cốt truyện cũ rích như thế không phải là phong cách của Twentine. Mà nữ chính Hầu Tử lại chỉ là một nha hoàn làm việc vặt trong phòng bếp Dương gia, sau này được chuyển sang viện của Nhị gia với lý do cực chuối - xấu ??
''Cái tướng mạo như ta đây ở viện Nhị gia căn bản không thể gọi là người được, gọi là khỉ thì có lí hơn – hơn nữa còn là một con khỉ hoang tầm thường ở trong núi.'' (*)
Độ "không được đẹp gái lắm" của Hầu Tử đã được kiểm chứng khi nam chính nhìn thấy nàng - đơ toàn tập luôn :v :v . Vậy giữa một rừng hoa thơm ngát, Nhị gia lại để mắt tới một nha hoàn xấu xí làm gì? Tuy nhiên, người tính không bằng trời tính. Trong một vụ đi làm ăn xa, Dương gia bất ngờ gặp tai họa, lão gia bị hại chết, tiền bạc bị cướp hết, còn Nhị gia nay đã trở thành phế nhân.
Gia cảnh lụn bại, gia nhân đều bỏ đi gần hết, lúc bấy giờ chỉ còn lại mỗi Hầu Tử xấu xí ở bên chăm lo cho Nhị gia, vực hắn dậy khỏi vũng bùn tăm tối. Lo từng miếng cơm, giấc ngủ, rửa vết thương thối rữa cho hắn. Thậm chí khi vết thương của hắn bộc phát lúc trái gió trở trời, nàng lao đi giữa đêm mưa, dập đầu chảy cả máu tìm đại phu về.
Thời gian đầu chăm sóc Dương Nhất Kỳ thật sự rất khó khăn, hắn là một kẻ tàn phế bất cần đời, nhưng sau khi thấy Hầu Tử vì hắn mà vất vả như thế nào, vừa chăm sóc người bệnh vừa tết hoa kiếm vài đồng lẻ mua cháo cho hắn trong khi nàng chỉ ăn bột hồ nhão, Nhị gia dần bắt đầu thay đổi. Hắn bắt đầu tìm mối giao hoa cho nàng đỡ nhọc, bắt đầu luyện tập trên đôi chân giả bằng ống trúc, bắt đầu đi giao thương làm ăn với các gia trang lớn bên ngoài.
Một Nhị gia trước đây chỉ biết ăn chơi quậy phá, thái độ hống hách, nhân phẩm thấp kém đã dần trưởng thành, trở thành một bờ vai vững chắc mà Hầu Tử có thể dựa vào. Qúa trình lãng tử quay đầu này không hề dễ dàng thậm chí có thể nói là chứa chan vô vàn đắng cay và tủi nhục, mồ hôi và nước mắt. Chỉ đọc thôi mà mình cũng đã rơm rớm suýt khóc khi thấy được nam chính đã dần trở thành một người đàn ông thực thụ, biết chấp nhận đau thương mất mát, từ bỏ bản tính bấy lâu để sống cho đáng kiếp người. Nghị lực kiên cường và tình cảm lặng lẽ mà nam chính dành cho nữ chính thật sự khiến mình cảm động không thôi.
“Khi phế nhân coi trọng thứ gì đó, thì vẫn là phế nhân. Cho nên ta tự nhủ với mình, ta phải đi lên, phải làm người trên người khác. Dù ta chỉ còn một nửa, thì ta vẫn phải nâng nàng lên cao.”(*)
“Cho nên khổ cực gì ta cũng có thể chịu được, ta ở bên ngoài một nắng hai sương, màn trời chiếu đất, uống gió lạnh ăn cát nóng, nhưng chỉ cần nàng được ở trong thành Hàng Châu hưởng phúc, trong lòng ta liền thoải mái, con đường này vẫn có thể tiếp tục đi tới.”(*)
Trước đây, đối với Hầu Tử mà nói, Nhị gia giống như thiên tiên trên trời, ngay cả vạt áo của hắn nàng cũng không sao chạm tới. Hầu Tử nhất định chẳng bao giờ dám mơ tới ngày mình có thể ở bên Nhị gia. Dù Nhị gia đã từng bước một chân vào cánh cửa địa ngục nhưng hắn cũng đã bò dậy được, đã hoàn toàn thay da đổi thịt, lấy lại vinh quang vốn có cho gia tộc. Vì vậy Hầu Tử cảm thấy nàng không xứng với Nhị gia, trước đây đã thế, bây giờ lại càng không. Nàng cần phải ra đi thôi.
Oimeoi, lúc Hầu Tử ''ra đi tìm đường cứu nước'' ấy, nàng dặn dò ông quản gia tất tần tật về thói quen của nam chính Nhị gia ngồi đọc mà cảm động rớt nước mắt. Mà nam chính nhà Twentine cũng ngầu lòi lắm cơ, nàng bỏ đi hắn cũng mặc kệ, không thèm níu kéo luôn, chỉ ngồi trong phòng, mặt lạnh lùng mà cắn góc chăn và nhịn ăn cơm thôi :v :v. Thế là soái ca lạnh lùng lăn đùng ra ốm, lúc nữ chính trở về là ông quản gia mừng ''như thấy mẹ ruột'' luôn.
“Tiểu Hầu Tử, đừng đi có được không? Ngươi đi rồi, gia liền chịu không nổi…”(*)
Kết lại là mấy anh đừng ra vẻ ngầu làm gì, phải chân chó nịnh vợ như thế này nhé, Hầu Tử nhủ thầm chỉ về thăm hắn mấy bữa thôi mà hết thấy ra luôn đó Ha ha
Giữ vững phong độ của mình, chỉ với 7 chương truyện cực ngắn, Twentine đã đưa người đọc đi qua mọi cung bậc cảm xúc, từ chút cảm giác bình lặng ban sơ, tới tiếc thương vô hạn, đau lòng khôn nguôi và cuối cùng là cảm giác hạnh phúc viên mãn, tròn đầy. Spoil truyện nghe buồn vậy thôi chứ truyện này là kiểu "trong nụ cười giấu đao" ấy, giọng văn tưng tửng hài hước cực. Hi vọng những ai chưa đọc qua sẽ nhảy hố ngay và luôn để không tiếc nuối vì đã bỏ lỡ bộ truyện cực kỳ chất lượng này.
______________
(*) Trích dẫn trong truyện
Review by #Di_Linh Dung Hoa
Bìa: #Họa Gian Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban