“Anh cảm thấy
Lúc nhìn em thì rất xa
Lúc nhìn mây thì rất gần.”
Tình yêu là một thứ cảm xúc rất diệu kì, người ta chối bỏ nó, kìm nén nó, nhưng không bao giờ thoát khỏi nó được. Chỉ là, có những người đặt mục tiêu cuộc đời lên trên tình yêu, và ngược lại. Mỗi lựa chọn lại dẫn đến những kết cục khác nhau.
“Đối với thế giới này, em là sự phiền phức, nhưng đối với anh, em chính là cả thế giới.”
Câu chuyện là tam giác tình yêu giữa ba người, Hà Dập Phong, Nguyễn Hoạ Trần, và Hình Trình. Bảy năm trước, Hoạ Trần mới chỉ là một cô bé học sinh cấp ba, còn Dập Phong đã là sinh viên y khoa năm cuối. Anh nhận lời phụ đạo cho cô, rồi từ lúc nào đã bị cô bé nhí nhảnh ấy cuốn hút. Cô luôn trêu chọc anh, còn gọi anh là “chồng”. Nhưng rồi năm lớp 12, Hoạ Trần đột ngột biến mất khỏi cuộc đời Hà Dập Phong. Anh quyết định ra nước ngoài du học, chấm dứt đoạn tình cảm ngắn ngủi ở đây.
Bảy năm sau, Hà Dập Phong quay trở về, gặp lại Hoạ Trần. Thời gian đã khiến rất nhiều thứ thay đổi, trái tim Hoạ Trần cũng đã rung rinh trước Hình Trình. Nhưng Hà Dập Phong vẫn lặng lẽ ở bên cạnh, vẫn chăm sóc, giúp đỡ cô như xưa.
“Có người nói, thích ai đó là đưa cho người ấy một con dao sắc, bạn không biết được hôm nào người ấy dùng con dao này gọt táo cho bạn hay tàn nhẫn đâm sâu vào tim bạn.”
Hoạ Trần là một cô gái đơn giản, nhưng cũng rất khó đoán. Thân phận đặc biệt khiến cô từ nhỏ đã chịu nhiều tổn thương, cũng không có một người bạn nào, ngoại trừ Hà Dập Phong. Nhưng anh không hiểu điều đó, chỉ cho rằng cô rất phiền phức. Vì vậy, Hoạ Trần quyết định từ bỏ rung động đầu đời ấy. Cho đến khi cô thích một người khác, đó là Hình Trình. Hình Trình là điển hình tuýp người của sự nghiệp. Vì xuất phát điểm thua kém người khác, lúc nào anh cũng gồng mình lên, cố gắng không ngừng. Thậm chí Hình Trình có thể bỏ qua tình yêu nhỏ bé của Hoạ Trần, với anh, chỉ có quyền lực mới là cái đem đến cho người ta hạnh phúc.
“Con người anh tuy luôn cười nói đấy, nhưng cực kì phức tạp, còn Hoạ Trần lại quá đơn giản. Mà thường thì thứ đơn giản nhất lại là thứ xa xỉ nhất.”
Hoạ Trần bị bỏ rơi, và trong những lúc buồn bã nhất, Hà Dập Phong vẫn luôn quan tâm đến cô. Cuối truyện, Hoạ Trần nhận ra tình cảm của “phu tử”, chấp nhận đến với anh. Một câu chuyện tình đẹp kết thúc trong viên mãn, mà dư âm vẫn còn mãi.
“Nơi nào phong cảnh như tranh” không chỉ đơn giản là một câu chuyện tình yêu nam nữ, mà còn cả tình yêu với thiên nhiên và con người. Nó truyền tải những triết lí nhân sinh nhẹ nhàng mà thấm thía. Truyện rất ngọt ngào, cũng rất nhẹ nhàng, tuy nhiên không thể thiếu một vài đoạn “đau lòng” nhè nhẹ. Nam chính là mẫu người lí tưởng, con nhà gia giáo, kiên trì với đức tin của mình. Nữ chính tuy tính cách hơi bốc đồng, nhưng cũng có nỗi khổ riêng. Đáng thương nhất là nam phụ, tác giả không cho anh ta bất kì một cơ hội nào để hạnh phúc, dù anh ta đã đánh đổi quá nhiều thứ.
Trích đoạn tình yêu “tréo ngoe”:
“Ngày hai mươi chín đấy, là sinh nhật của em.”
“Em có mong ước gì?”
“Anh đừng kết hôn sớm, như vậy, em có thể mặt dày ở bên cạnh anh. Nếu anh kết hôn rồi sẽ phải giữ khoảng cách. Nếu ngay cả anh cũng không ở bên cạnh, em biết làm thế nào?”
“Anh sẽ không kết hôn.”
“Tại sao?”
“Anh nghĩ anh có thể sẽ chết sớm.” Giống hiệp khách trong phim võ thuật, thổ huyết chết vì nội thương quá nặng. Hà Dập Phong mở cửa bước ra, để lại cho cô bóng lưng bực tức và cứng đờ.
***
Lâm Địch Nhi vốn là cái tên đã quen thuộc với độc giả qua các tác phẩm “Hái sao”, “Hoa hồng kí ức”, “Hoa hồng giấy”… Và “Nơi nào phong cảnh như tranh” hứa hẹn là một tác phẩm thành công tiếp theo của cô. Tôi khá ấn tượng với cái bìa sách, một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp. Sách dày, cầm khá nặng tay. Hãy đọc truyện và cho tôi biết cảm nhận của bạn nhé. ^^
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban