Văn án:
“Mọi người đều bảo Sở Sở rằng, thân là một cô nương, không thể chung đường chung lối với cả đàn ông và án tử! Sở Sở bèn chu miệng, ai bảo thế, gả cho An vương gia cai quản hình ngục không phải là vấn đề được giải quyết rồi sao!
Vương gia thiếu người điều tra án tử, Sở Sở vừa hay cũng thiếu một người đàn ông. Vương gia không chê Sở Sở xuất thân thấp hèn tính tình thẳng thắn, Sở Sở không chê Vương gia phúc hắc yếu ớt lắm quy củ, thật tốt vô cùng, thu phục xong là mọi sự đều ổn cả rồi ~
Sở Sở *liếm liếm môi*: Vương gia, ta đói bụng.
Vương gia *bình tĩnh đọc hồ sơ*: Tra xong án tử mới được ăn… cơm.”(*)
_
Sở Sở là một cô nương lớn lên nơi trấn nhỏ hẻo lánh, còn trẻ mà đã lặn lội lên tận kinh thành vì muốn trở thành pháp y của Lục Phiến Môn trong truyền thuyết. Trở thành pháp y của Lục Phiến Môn, ấy là tâm nguyện lớn nhất của Sở Sở.
Nhà nàng có truyền thống làm pháp y, từ nhỏ Sở Sở đã được tiếp xúc và có kiến thức nhất định trong lĩnh vực này, thế nhưng ở quê không nơi nào chịu nhận nữ pháp y, do vậy Sở Sở quyết khăn gói lên kinh thực hiện ước mơ.
Kì thực đối với kinh thành rộng lớn, Sở Sở cũng chẳng mấy hiểu biết, ngay cả thanh danh của Lục Phiến Môn - nơi bí ẩn, sang quý nhất kinh thành chuyên tra án mà nàng biết cũng là do nghe được từ một cụ già chuyên kể chuyện trong quán nước.
Nhưng kinh thành nàng tới nào có nơi nào tên là Lục Phiến Môn, Lục Phiến Môn hóa ra chỉ là sản phẩm của mấy câu chuyện đồn năm đồn mười truyền miệng mà thôi. Sở Sở ủ rũ không tin, thậm chí còn có cảm giác bị lừa gạt sâu sắc. May mà ông trời cũng không tuyệt hết đường sống của nàng. Nàng tới kinh lần này không chỉ thực hiện được ước mơ làm pháp y của mình, mà còn “xin” được cả một An vương gia.
Nói đến chuyện Sở Sở và An vương gia Tiêu Cẩn Du gặp nhau thế nào đúng là dở khóc dở cười. Khi ấy nàng đang tham gia cuộc thi tuyển pháp y, lại gặp An vương gia yếu ớt ngồi xe lăn, cứ tưởng y là “thi thể sống” được sắp xếp để thử thách thí sinh, vậy là một hai câu bèn phán cho vương gia lá ngọc cành vàng không ai dám đụng là “thi thể sống”, hơn nữa còn đòi sờ sờ người ta từ trên xuống dưới.
Tiêu Cẩn Du khi ấy chỉ cảm thấy vừa tức vừa thẹn, thầm nghĩ không biết nha đầu này từ đâu tới, vô tư vô phép tới mức này. Nhưng y sẽ không ngờ, người này sẽ còn “vô tư vô phép” tới mức dám “xin” y về làm phu quân của nàng.
Khi ấy tuy nàng chưa được công nhận chính thức là pháp y của Hình bộ, song những phán đoán khi khám nghiệm của nàng đã giúp Tiêu Cẩn Du phá giải một vụ án lớn, do vậy hoàng thượng đích thân tới phủ hoàng thúc Tiêu Cẩn Du để gặp Sở Sở, đồng thời ban cho nàng một ân huệ.
Sở Sở sau khi hỏi ngày sinh bát tự của Tiêu Cẩn Du, bèn dõng dạc nói rằng: “Ta muốn vương gia.”
…
Nàng muốn Vương gia… Làm gì?
Tiêu Cẩn Du và hoàng thượng đều yên lặng chờ nàng nói tiếp. Một lúc lâu không thấy nàng lên tiếng, hoàng thượng không nhịn được mà hỏi: “Muốn vương gia làm gì?”
“Không cần làm gì…” Sở Sở cúi đầu chọc chọc ngón tay: “Nam nhân khác làm gì, ngài ấy làm cái đó…”
Hai người đồng thời bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ nghĩ nhiều rồi…
Không phải nàng muốn vương gia làm gì, mà là nàng muốn vương gia!”(*)
…
Cả đời Tiêu Cẩn Du chưa bao giờ gặp ai như Sở Sở. Nàng dường như rất hiểu biết, nhưng lại cũng quá sức hồn nhiên, chẳng khác nào một tờ giấy trắng. Logic của nàng khác người bình thường, xin được gả cho y cũng chẳng có mục đích xấu xa gì, mà chỉ là nàng nghĩ nếu cưới người cai quản Hình bộ thì mình sẽ được tiếp tục khám nghiệm tử thi, điều tra phá án mà thôi.
Từ trước đến nay y làm gì cũng phải đề phòng trước sau, thân thể y không tốt, không chỉ bị liệt chân phải ngồi xe lăn mà còn bách bệnh quấn thân; không ít người muốn hãm hại y, lấy mạng y, sống trong hoàn cảnh như vậy Tiêu Cẩn Du sớm đã hình thành tính cách lạnh nhạt, không tin vào người khác. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Nhưng với Sở Sở, không hiểu sao dù cô nương này có lúc ngốc nghếch khiến cho người ta phát bực, nói ra những lời khiến y uất nghẹn không biết phải làm sao, y lại không ôm tâm đề phòng nặng như với những người khác.
Sở Sở thẳng tính hồn nhiên, chăm sóc cho y, lo lắng cho y, chẳng hề tính toán nặng nhẹ điều gì. Mà Tiêu Cẩn Du, y chấp nhận nàng làm nương tử của mình, tuy ban đầu tình chưa nảy nở song cũng không bạc đãi nàng mà cũng rất quan tâm săn sóc.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, việc Sở Sở và Tiêu Cẩn Du yêu nhau ấy à, có thể đoán được chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Nương tử là pháp y”, nói ngắn gọn, là hành trình lên kinh tìm việc, xây dựng tiền đồ của Sở Sở và An vương gia Tiêu Cẩn Du yếu ớt của nàng.
***
“Nương tử là pháp y” lấy hướng phát triển chính là điều tra phá án, tình cảm giữa hai nhân vật chính chủ yếu được phát triển qua những vụ án kề vai sát cánh bên nhau mà phá giải cho nên có hơi chậm nhiệt, bù lại các vụ án đều khá lôi cuốn và thú vị.
Nữ chính Sở Sở là một cô nương rất đơn thuần, thậm chí nhiều lúc ngây thơ phát bực. Ban đầu khi đọc mình không thích Sở Sở lắm vì cô có vẻ quá ngốc, có những suy nghĩ thiếu logic và cố chấp quá thể nhưng càng về sau Sở Sở càng phát huy tài năng của mình, không phải một tiểu bạch thỏ không biết gì cả nên mình đã nhanh chóng chuyển từ bực sang thích =))
Còn An vương gia Tiêu Cẩn Du tính cách lạnh nhạt song cũng rất mực ôn nhu, vì bị liệt chân phải ngồi xe lăn nên lại cho người đọc cảm giác mỹ nam tử yếu ớt song sát phạt quyết đoán rất đáng nể. Nói chung trừ hình tượng của Sở Sở ban đầu khiến mình không thích lắm thì mọi chuyện đều ổn, thậm chí các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, ví như Cảnh Dực phóng khoáng tay chơi chẳng hạn.
Tựu chung truyện rất ổn, về cả vụ án lẫn tuyến tình cảm nhân vật. Nếu bạn thích đọc phá án cổ đại thì có thể đọc thử “Nương tử là pháp y” xem sao nhé. ^^
__
(*) Văn án và trích đoạn đều do reviewer edit.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban