Ishigami là thầy dạy toán của một trường cấp 3 hết sức bình thường, công việc mỗi ngày của anh không có gì là đặc biệt, lên lớp, dạy học, chấm bài rồi về nhà tiếp tục đắm mình trong việc nghiên cứu những bài toán khó. Nhàm chán, bình lặng và không thú vị.
Ishigami từng muốn dành cả đời mình cho việc nghiên cứu toán học, nhưng điều đó đã không thể trở thành hiện thực do anh phải chăm sóc bố mẹ. Anh không thể kiếm đủ tiền cho bố mẹ dù vừa học vừa đi làm thêm. Anh buộc phải chọn con đường khác cho cuộc đời mình và tấm bằng sư phạm đã trở thành miếng cơm cho anh, việc đó đồng nghĩa anh phải từ bỏ con đường trở thành nhà toán học. Và anh biết trường hợp của mình cũng chẳng có gì là hiếm hoi.
Ishigami nhiều lần tự hỏi: “Mình đang làm gì ở đây?”. Ngày ngày lặp đi lặp lại một công việc nhàm chán, chấm những bài thi vô nghĩa khi điểm thấp đến đâu thì nhà trường vẫn có đủ lý do để cho học sinh lên lớp và phí hoài thời gian vào đủ chuyện nhỏ nhặt phiền toái. Anh không hiểu và có lẽ bây giờ cũng chẳng đáng để quan tâm, bởi… Anh nghĩ đến cái chết.
Anh gần như đã đánh mất hết ý nghĩa của việc tồn tại. Ishigami chẳng có lý do gì để chết, chỉ là anh không tìm thấy lý do để sống. Anh bước lên chiếc bục gỗ, cho đầu vào sợi dây…
Tiếng chuông cửa reo lên, đó là tiếng chuông cửa định mệnh thay đổi cả cuộc đời Ishigami.
Căn hộ kế bên nhà anh có người mới dọn tới, một đôi mẹ con và họ qua đây chào hỏi làm quen.
Hai người họ có đôi mắt rất đẹp. Chưa bao giờ Ishigami bị thu hút hoặc xúc động trước vẻ đẹp nào, đến ý nghĩa của nghệ thuật anh cũng không hiểu. Nhưng vào giây phút ấy, anh bỗng hiểu ra tất cả, nó giống như vẻ đẹp khi giải được một bài toán hóc búa. Anh mãi nhớ vẻ lung linh toát lên từ ánh mắt đến dáng vẻ của họ, một ấn tượng sâu sắc mà trước đây anh chưa từng cảm nhận.
Cuộc sống của Ishigami thay đổi hẳn kể từ sau lần gặp gỡ mẹ con Hanaoka Yasuko. Anh không còn ý định tự sát nữa mà đã tìm thấy niềm vui trong cuộc sống. Giờ đây, trong tọa độ thế giới của Ishigami có hai điểm mang tên Yasuko và Misato, điều này thật kỳ diệu. Mỗi ngày nghe được tiếng cười đùa của hai mẹ con, những tiếng nói nhẹ bay trong gió là âm thanh hay nhất đối với anh.
Ishigami không dám nghĩ mình có thể đến được với Yasuko, anh biết mình không thể với tới, chỉ cần nhìn thấy hai mẹ con hạnh phúc là anh đã đủ mãn nguyện và anh có thể làm tất cả để bảo vệ nụ cười của họ.
...
Hanaoka Yasuko là một cựu tiếp viên từng làm việc ở Akasaka, tám năm trước cô kết hôn với Togashi, một trong những người khách quen hay lui tới nhà hàng. Khi ấy, Togashi buôn bán xe ô tô ngoại nên khá giàu có, lúc nhận được lời cầu hôn, Yasuko cảm thấy rất may mắn, cô từng thất bại trong cuộc hôn nhân đầu tiên và phải vừa đi làm vừa nuôi con một mình, nhưng giờ đây cô đã tìm được một chỗ dựa vững chắc.
Thời kỳ đầu sau khi cưới, Yasuko trải qua những ngày tháng rất hạnh phúc, cô thoát khỏi nghề tiếp viên, bắt đầu một cuộc sống thanh nhàn, Togashi cũng quan tâm chiều chuộng con gái cô Misato. Đáp lại, Misato cũng cố gắng xem Togashi như ba của mình. Nhưng rồi bỗng chốc tất cả sụp đổ khi Togashi bị công ty sa thải. Kể từ đó, hắn thay đổi hoàn toàn, hoặc có lẽ là bộc lộ bản chất thật mới đúng. Cả ngày lang thang đánh bạc, uống rượu say xỉn, còn đánh đập cả hai mẹ con.
Sau nhiều đấu tranh và nhờ pháp luật can thiệp, Yasuko mới có thể ly hôn và thoát khỏi Togashi. Cô đổi chỗ làm, chuyển nhà, thậm chí là chuyển cả trường cho Misato chỉ để mọi chấm dứt mọi thứ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn xuất hiện, vẫn vô lại và trơ trẽn như thế. Hắn đến tận nhà cô để đe dọa đòi tiền, hắn thậm chí muốn Misato trở thành tiếp viên để kiếm tiền cho hắn… Và khi đã đến sức chịu đựng giới hạn của con người, xô xát đã xảy ra. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Yasuko và Misato giết người, kẻ mà hai người đã giết là Togashi, thi thể của hắn vẫn còn nằm bất động trên sàn nhà. Hai mẹ con bất lực, hoảng loạn và tuyệt vọng nhìn nhau với cùng một câu hỏi: “Làm thế nào bây giờ?”
Tự thú, có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất
“Nếu tự thú, mẹ sẽ bị làm sao?”
“Ừ thì..”
“Mẹ sẽ vào tù sao?”
“Có lẽ thế, dù sao mẹ cũng đã giết người”
“Không được, mẹ không làm gì xấu. Tất cả là tại ông ta… Mẹ không cần phải vào tù vì một gã như vậy”
“Nhưng giết người vẫn là giết người thôi”
“Nếu mẹ làm thế, con sẽ ra tự thú. Con là người đánh hắn đầu tiên. Mẹ chỉ muốn cứu con thôi. Con cũng giết người”
Yasuko không sợ đi tù, nhưng Misato thì không được, cô phải bảo vệ con bé, dù có phải đánh đổi cả cuộc đời này. Nhưng cô phải làm sao? Phải làm sao bây giờ?
Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong tay Misato đổ chuông…
“Vâng, tôi là Hanaoka đây.”
“Xin lỗi, tôi là Ishigami ở nhà bên cạnh.”
“À vâng, có chuyện gì sao?”
“Là vì… Nếu chị định báo cảnh sát thì tôi sẽ không nói gì đâu. Còn nếu chị không có ý định đó thì không biết liệu tôi có thể giúp gì được không?”
“Hả? Anh nói cái gì?”
“Trước mắt thì tôi qua bên đó được chứ?”
“À không… Không được”
“Chị Hanaoka à… Phụ nữ thì không dọn dẹp được xác chết đâu.”
.
.
.
Có bao giờ bạn tự đặt ra cho chính mình một câu hỏi, “Vì tình yêu, con người ta có thể đi xa đến đâu?”.
Có người nói, vì tình yêu họ có thể sống có thể chết.
Có người nói, tình yêu chỉ là cảm xúc nhất thời, nên những hành động bị cảm xúc ấy thúc đẩy chỉ đầy cảm tính, rồi biết đâu sẽ có ngày họ thấy hối hận vì hành động nhất thời đó.
Cũng có người nói, tình yêu là vẻ đẹp của sự hy sinh và chấp nhận.
Ishigami yêu Yasuko, đó là một tình yêu sâu đậm, điên cuồng, lý trí và nhuốm màu tội lỗi.
Nói là sâu đậm vì những gì anh làm cho cô đã vượt quá một sự hy sinh bình thường mà người ta có thể tưởng tượng được. Anh chặn hết đường thoát thân của chính mình, toàn tâm toàn ý bảo vệ trọn vẹn người mình yêu từ đáy lòng.
Nói là điên cuồng, lý trí vì anh quá lạnh lùng, tàn nhẫn khi mưu toan mọi thứ, sẵn sàng làm bất cứ việc gì chỉ để mang lại sự bình yên cho Yasuko. Lý trí đến đáng sợ khi anh biết rõ con đường mình lựa chọn sẽ dẫn đến vực thẳm nhưng chẳng hề chùn chân hối hận.
Và đáng tiếc, tình yêu ấy đã nhuốm màu tội lỗi, kể từ khoảnh khắc Yasuko giết chết Togashi, từ giây phút Ishigami bắt đầu lên kế hoạch che giấu tội lỗi đó, tình yêu này đã định sẵn không có kết cục tốt đẹp. Để rồi cuối cùng, nó kết thúc trong tiếng khóc uất nghẹn hối hận của Yasuko, là tiếng thét tuyệt vọng của Ishigami khi mọi toan tính cũng không thể mang lại hạnh phúc cho người mình yêu.
“Phía sau nghi can X” là một bộ truyện trinh thám hấp dẫn, đầy bất ngờ và cảm xúc. Nội dung và cốt truyện phát triển hợp lý, logic kết hợp với giọng văn tỉnh táo, dung dị. Đây tiếp tục là một tuyệt phẩm khác của Higashino Keigo, nếu ai là fan của truyện trinh thám và là độc giả trung thành của tác giả Keigo thì đừng bỏ lỡ tuyệt tác này nhé.
____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Sách xuất bản từ ĐVPH Nhã Nam