#Review
PHONG LƯU ĐẤU OAN GIA
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: hiện đại, thanh mai trúc mã, oan gia hài hước, nam không sạch, nữ mạnh mẽ, HE
Tình trạng: 10 chương - đã hoàn
***
Thiệu Doãn Cương là một công tử phong lưu, mà hắn thì hoàn toàn không có ý định giấu diếm cái sự phong lưu đó của mình. Hắn có một cô bạn thân, gọi là “nam nhân bà”. Bọn họ là oan gia, mỗi lần gặp đều dùng lời lẽ để công kích đối phương. Nhưng hắn lại không thể phủ nhận được, oan gia này có một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng hắn. Mỗi một niềm vui, một nỗi buồn, một sự vấp ngã hay một bước ngoặt quan trọng trong đời hắn luôn có sự hiện diện của cô nàng “đàn ông” kia.
Thiệu Doãn Cương vốn cho rằng hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, hắn không muốn, cũng không dám đi quá giới hạn với Đỗ Lan. Nhưng khi hắn biết có một tên khác đang nhăm nhe đem “nam nhân bà” của hắn đi, hắn lại cảm thấy tức giận. Mà hơn hết, hắn muốn độc chiếm cái vị trí bên cạnh cô nàng kia, không cho bất cứ “sinh vật giống đực” nào đến gần. Hắn vốn tưởng bọn họ chỉ là bạn, cho đến khi kìm lòng không được mà đi quá giới hạn, Thiệu Doãn Cương mới nhận ra hóa ra từ rất lâu, một chữ “yêu” cũng không đủ để diễn tả tình cảm của bọn họ.
***
Như đã giới thiệu, nam chính của chúng ta là một tên phong lưu, một “ngựa đực” chính hiệu thích gieo giống khắp nơi. Nếu bạn dị ứng với nam chính kiểu này thì: đại hiệp thỉnh rời đi, đây không phải hố dành cho bạn. Bản thân tớ thì cảm thấy, nam chính được xây dựng rất hợp lý. Thiệu Doãn Cương là một người đàn ông đã gần ba mươi, đẹp trai lại có tiền. Người đàn ông độc thân hoàng kim, nếu không phải yếu sinh lý hoặc là gay thì việc có “bạn giường” là điều hiển nhiên.
Vấn đề là, cách tên “tiện bại hoại” này đối xử với cô bạn thân của mình rất quân tử. Bọn họ có thể đùa giỡn, có thể trêu ghẹo nhưng hắn tuyệt không bao giờ có ý định giở trò với Đỗ Lan. Cho dù là lúc ghen tuông nhất, lúc muốn giữ cô lại nhất, hắn vẫn luôn hỏi ý kiến cô, tôn trọng cô. Thiệu Doãn Cương có thể bại hoại, có thể phong lưu, có lúc sẽ như trẻ con đùa giỡn nhưng khi đã xác định một người, hắn sẽ toàn tâm toàn ý vì người đó. "Nam nhân bà" có thể không phải người phụ nữ đầu tiên của tiện bại hoại, nhưng sẽ là người cuối cùng, cũng là người duy nhất cùng hắn đi hết quãng đời còn lại.
Đỗ Lan là một cô nàng mang vẻ đẹp trung tính, từ tính cách đến ngoại hình. Bởi vì sự cố “cái tên” của mình mà cô kết thành oan gia với tên tiện bại hoại thối nát kia. Thế rồi trong lúc vô tình, bọn họ trở thành những người bạn thân thiết nhất. Có lẽ, chính cái thứ tình bạn này quá dày và quá lớn khiến cô không nhận ra tình yêu nảy nở bên trong. Đỗ Lan trong tình yêu có chút chậm chạp, nhưng một khi đã xác định thì nhất định sẽ dùng cách mạnh mẽ nhất, vang dội nhất để “uốn nắn” người đàn ông của mình.
***
Tớ phải thú nhận là lúc bắt đầu đọc truyện này tớ ôm tâm trạng “tìm H” để đọc. Nhưng kết quả thì vượt xa sự mong đợi của tớ. Có thể, ở một khía cạnh nào đó, “Phong lưu đấu oan gia” không đủ ý nghĩa, cũng chả đủ cảm động nhưng với tớ nó đủ tính giải trí, có thể khiến tớ vui vẻ và muốn đọc lại.
Các nhân vật được tác giả vẽ lên không phải hoàn hảo nhất, đặc biệt là nam chính, nhưng lại mang một phong cách khác: lạ và thú vị. Lối hành văn cùng mạch truyện được nắm giữ tốt, không làm quá cũng không đứt quãng, xét trên độ dài mười chương thì “phong lưu đấu oan gia” cũng được coi như khá chỉn chu.
Nói tóm lại, nếu bạn giống tớ, là một bánh bèo phù phiếm chỉ đơn thuần muốn giải trí, muốn đổi gió, muốn gặp gỡ một đôi oan gia độc miệng, hài hước thì mời bạn dừng chân. Còn nếu bạn là một “queen bee” có xì-tai, nhiều sâu sắc và đặc biệt là dị ứng với hàng không sạch thì chúng ta thực sự không thuộc về nhau rồi, buông đôi tay nhau ra và chúc bạn tìm được hạnh phúc khác.
Review by #Gian_Thần
Bìa: #Lam Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban