Tưởng Thành Duật - cậu hai nhà họ Tưởng có hai điều kiêng kỵ: một là tình yêu, hai là hôn nhân. Ngay cả Thẩm Đường, người con gái bên cạnh anh ba năm, cũng luôn được quán triệt tư tưởng rằng, chỉ có thích, có chiều chuộng, nhưng tuyệt đối sẽ không có yêu và cưới.
Ba năm giữa họ thật sự tốt đẹp. Cô có những chuyến quay film vài tháng, anh cũng có những đợt công tác liên miên. Họ sẽ có nhiều ngày liền không liên lạc hay gặp nhau. Cô cũng không nháo nhào đòi hỏi những ngày kỷ niệm. Nhưng chỉ cần có thời gian, giữa họ luôn là ngọt ngào và nóng bỏng. Anh có thể vì cô mà kỷ niệm ba năm bên nhau kéo dài cả tháng, có thể buông bỏ công việc, đi một quãng đường dài để đến bên cô.
Anh luôn tặng cô những món quà đắt đỏ, đến ngọn nến trong tiệc kỷ niệm cũng phải là hàng thiết kế riêng. Anh sẽ vì cô chống lưng, không ngần ngại trước mặt những người khác thừa nhận mối quan hệ để tranh thủ tài nguyên cho cô. Cô bị ức hiếp, anh xuất hiện như một vị thần, khi cô hờn dỗi, anh sẵn sàng dỗ dành.
Chỉ là, đừng yêu anh. Bởi vì, cả đời này anh cũng sẽ không kết hôn. Em thích gì, anh đều có thể cho, chỉ có trái tim anh và sự ràng buộc là không thể.
Nếu tình yêu chưa từng tồn tại, mối quan hệ ấy sẽ mãi mãi tốt đẹp. Anh có tiền, có tài nguyên, có quan tâm chiều chuộng; cô có sắc đẹp, có tính cách và có sự thấu hiểu.
Thẩm Đường vẫn biết đâu là giới hạn của anh. Cô cũng biết, trong tình yêu, ai yêu trước thì sẽ thua. Mà anh thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ yêu cô. Dù ngày nào đó, anh cưới, đối tượng cũng sẽ không là cô.
Nhưng, tình cảm là thứ không thể khống chế. Dù biết câu trả lời là gì, cô vẫn vụng về thăm dò “Em kém chút nữa là thực sự yêu anh rồi”. Đáp lại lời cô, chỉ là sự im lặng và tránh né.
Không biết từ lúc nào cô lại nhớ rõ họ đã bao nhiêu ngày không liên lạc; lại tự hỏi giờ này anh ở đâu, làm gì, với ai? Rồi lại khao khát vòng tay anh ôm ấp, chiếc hôn nồng nhiệt và hình bóng anh chờ cô ở sân bay mỗi khi trở về Bắc Kinh. Dù có bao nhiêu quần áo, mãi mãi chỉ có chiếc áo khoác của anh là ấm áp nhất.
Sự cân bằng trong mối quan hệ của họ bỗng chốc mất đi, bởi vì người nào đó đã đặt nặng tâm tư vào. Từ đó, tần suất của những trận cãi vã, chiến tranh lạnh diễn ra càng nhiều. Cô vì anh thích ăn tôm chiên yến mạch mà bỏ thời gian ra học rồi bí mật về Bắc Kinh làm cho anh. Nhưng đêm đó, anh không về nhà. Cô vì cú sốc bạn nối khố của anh ruồng bỏ cô bạn thân của mình đi đính hôn với đối tượng gia đình lựa chọn mà cảm thấy chết tâm.
Anh bảo rằng, ngoài em ra chẳng còn ai khác. Nhưng đó chỉ là sự cam kết ở hiện tại mà đến ngày mai cũng chưa biết ra sao. Ngày nào đó, anh rồi sẽ theo sự sắp đặt của gia đình mà kết hôn. Còn cô, chỉ có thể kết thúc mối quan hệ vốn chẳng thể gọi tên và ra đi với một tâm hồn đầm đìa máu tươi.
Cô hỏi: “Tưởng Thành Duật, liệu chúng ta có thể đi bao xa?”
Đối với anh, cô ngày càng xa lạ và dồn ép. Anh đã quen với một mối quan hệ dễ chịu, cho nhau không gian riêng, không điều tra, không cãi cọ, không ngờ vực vô căn cứ. Sự thay đổi của cô làm dâng lên trong anh cảm giác ngột ngạt và gò bó.
“Đường Đường, hôn nhân là mồ chôn của tình yêu. Em thực sự cho rằng hôn nhân là thứ tốt đẹp vậy sao?”
Cô lại nói với anh rằng: “Hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Nhưng tình yêu không có hôn nhân thì một ngày nào đó, sẽ chết mà không có nơi chôn…”
Bỗng một ngày, cô nói muốn chấm dứt mối quan hệ này. Cô muốn một tình yêu đi đến hôn nhân. Cô muốn trở thành vợ chồng hợp pháp. Muốn cùng anh đi đến cuối đời dưới danh nghĩa vợ chồng. Những điều đó có ý nghĩa gì? Là sự ràng buộc vào một mối quan hệ nghẹt thở. Là sự cam kết một đời một kiếp mà anh không đủ can đảm, cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
Anh không làm được...
Ngày cô dọn đồ rời khỏi nhà, anh vẫn tưởng đó chỉ là một chút hờn dỗi mà thôi. Anh hỏi, “Có phải phụ nữ mỗi lần cãi nhau với người yêu đều muốn bỏ nhà trốn đi không? Vậy em đi ra sân, anh bế em trở lại, coi như mình hòa nhau được không?”
Cho đến khi mọi chiêu dỗ ngọt lấy lòng đều trở nên vô ích. Trong bốn chiếc vali kia là ba năm thanh xuân của cô và anh, là bao hồi ức hạnh phúc. Giờ đây, không còn gì cả.
Anh ngồi trên salon, lẳng lặng nghe từng âm thanh của cô trong phòng quần áo. Lòng anh trống rỗng. Anh dõi theo cô rời đi mà không biết phải làm sao. Lời thốt ra chỉ là hỏi xem cô có lường trước rằng, ngày nào đó, khi anh lại thích một người khác, họ không thể quay lại. Lại quên rằng, ngày nào đó, anh hối hận, liệu cô có đồng ý quay về?
Anh đuổi theo, nhưng vẫn không lý giải được cảm giác hiện tại là gì và có ý nghĩa ra sao. Lời giữ người, rốt cuộc cũng không thành câu.
Tưởng Thành Duật đôi lúc cũng không thể hiểu được trong lòng Thẩm Đường nghĩ gì. Cô vụng về dò hỏi, anh làm sao không biết. Nhưng cô bảo “Suýt chút nữa thì yêu anh”, có nghĩa là đã yêu anh đâu. Vì sao lại cưỡng cầu anh phải giao ra trái tim? Anh tự hỏi ba năm qua là gì với cô? Liệu tình yêu mà cô nói dành cho anh có bao nhiêu phân lượng? Vì sao “yêu” lại có thể dễ dàng rời đi?
Anh chẳng những không hiểu được cô, mà còn không hiểu được trái tim mình. Chỉ biết rằng, với anh, cô mãi mãi là một sự ngoại lệ.
Sáu người tuyết anh nặn cho cô vào ngày năm mới vẫn an vị trong tủ lạnh, dù ngày cô rời đi, anh bảo “Em mang cả người tuyết đi đi”. Hơn ba nghìn bức ảnh anh chụp cho cô trong điện thoại vẫn còn đấy, dù đã có lúc anh gọi, hỏi em có cần không, nếu không anh xóa. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Vì sao anh lại có thể nhớ rõ họ đã chia xa bao lâu? Anh miệng nói sẽ thích người khác nhưng vẫn không ngừng đọc hết những tin tức về cô, giành lấy tài nguyên cho cô. Vì sao lúc quá chén lại gọi cho cô nói những chuyện vô nghĩa? Sao lại ghen tuông khi cô không đoái hoài, khi nghe tin cô có người mới?
Cho đến khi nỗi nhớ cứ giày vò trong tim, anh mới biết hoá ra tình cảm anh dành cho cô không chỉ là thích. Đó là tình yêu. Tình yêu có thể làm anh xoá đi ác cảm với hôn nhân. Tình yêu có thể làm cho anh hiểu, dù một ngày nào đó cô gặp chuyện, anh có thể mang cả gia tài của mình ra cứu. Bởi vì, cả anh, cả tiền của anh, đều thuộc về cô.
Chỉ là, đến khi hiểu ra điều ấy, anh đã không còn là sự ưu tiên hàng đầu nữa. Anh chợt phát hiện ra mình đang đối diện với trùng trùng nguy cơ: “người yêu cũ” của Thẩm Đường trở về, mối tình đầu của Thẩm Đường lộ diện, người mới cũng rục rịch xuất chiêu.
Muốn theo đuổi em sao? Muốn kết hôn với em sao? Cô cầm thỏi son, viết lên túi áo sơ mi anh: “250*. Đây là số thứ tự của anh nhé. Em sẽ thông báo cho anh khi nào đến lượt.”
Từ đấy, con đường truy thê của Tưởng tổng thật dài, thật dài…
***
“Quỳ gối dưới váy em” kể về câu chuyện tình yêu có khởi điểm là một sự thoả hiệp “yêu thôi đừng cưới” của Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường. Mối quan hệ dần dần lệch pha khi Thẩm Đường ngày càng dấn sâu vào lưới tình và không thể tiếp tục một mối quan hệ mà tương lai không biết đi về đâu. Anh cho cô một bờ vai vững chãi, một vòng tay ấm áp, nhưng lại không cho cô thứ mà cô khao khát cả đời: một mái nhà. Vì thế, cô chọn buông tay.
Thẩm Đường là một cô gái lẽ ra đã hạnh phúc. Cha mẹ cô yêu nhau, dắt nhau đi trốn, sang tận Mỹ kết hôn rồi sinh ra cô. Nhưng rồi, tình yêu nồng nhiệt cũng sớm lụi tàn theo dại khờ tuổi trẻ, những gánh nặng cơm áo gạo tiền, những thủ đoạn chia rẽ từ nhà gái và sự xuất hiện của tiểu tam từ đàng trai.
Từ đấy, một gia đình tan vỡ. Mà kết quả của sự tan vỡ ấy, lại chỉ mình cô bất hạnh. Ba mẹ cô lần lượt tái hôn và có gia đình mới hạnh phúc. Còn cô bé mới tròn một tuổi lại được đưa về quê ở với ông bà nội. Mỗi năm, ngày mà cô ghét nhất là giao thừa. Trong khi nhà nhà ở bên nhau, thì chỉ có cô cùng ông bà ngồi trước tivi xem xuân vãn, nhìn ba cô và vợ con ông trên sóng truyền hình diễn vai gia đình kiểu mẫu.
Ông nội vẫn bảo ngày nào đó, ba sẽ đi máy bay về thăm Đường Đường. Vì thế, cô bé cứ hay nhìn lên khoảng không vô định nơi thôn Hải Đường kia để chờ ba.
Ông bảo sang Anh học rồi ba mẹ sẽ đến thăm. Nhưng rồi, bao năm trôi qua cũng chẳng có ai xuất hiện. Cho đến năm mười lăm tuổi, cô hoàn toàn nhận ra rằng, ngoài ông bà nội, không ai thèm cô cả. Từ đó, đối với cô, ba mẹ chỉ là hai người sinh ra cô, là đối tượng để cô phấn đấu, để ngày nào đó, trả lại hết những phẫn uất mà họ đã gây ra.
Một cô bé đáng thương như thế, đáng lẽ sẽ sợ yêu và sợ kết hôn. Có lẽ vì thế, khi Tưởng Thành Duật xuất hiện, cô sẵn sàng đồng ý ở bên anh, dù biết lòng của anh như cánh cửa đóng kín mà đến cả chìa khoá cũng vứt đi không còn tung tích.
Nhưng cô bé không được cha mẹ yêu thương ấy thực ra cũng có một mái nhà. Nơi thôn Hải Đường biển xanh cát trắng, luôn có ông nội ngồi dưới mái hiên đầy nắng chờ cô về. Dù có đi đến đâu, lòng cô vẫn mãi hướng về ngôi nhà ấy, nơi có ông yêu thương, luôn dõi theo từng hoạt động cô tham gia, từng bộ phim cô đóng và luôn khen Đường Đường giỏi nhất.
Rồi một mai, khi ông không còn nữa, cô biết đi về đâu? Thôn Hải Đường sóng vẫn vỗ, nắng vẫn trải dài trên bờ cát. Nhưng không còn ông, nơi đó có còn là nhà? Vì thế, cô luôn ao ước có một gia đình, nơi cô có thể về sớm nấu cơm rồi thậm chí ngủ quên trên sofa để chờ ai đó; nơi dù cô về trễ, cũng sẽ có người nấu bữa khuya cho.
Tưởng Thành Duật, dù mua cho cô rất nhiều nhà, nhưng lại chẳng thể cho cô một gia đình như cô hằng mong. Vì thế, cô chọn ra đi.
Một Thẩm Đường ương ngạnh biết yêu, biết ghét, có thù tất báo không có Tưởng Thành Duật cũng vướng phải phiền phức, nhưng rồi cũng sẽ ổn và tỏa sáng. Chỉ là, đôi lúc, vẫn yếu đuối, vẫn nhớ về anh…
Yêu một người, là giao ra trái tim và mong đợi sự hồi đáp. Mà khi tình yêu đến từ một phía, đó là sự giày vò. Cũng có lúc, người ta nghĩ chỉ cần vẫn có thể nhìn thấy, chỉ cần người đó vẫn ở bên là được. Nhưng tình yêu đơn phương liệu có thể kéo dài bao lâu và đi được bao xa?
Tình cảm trao đi mà không có bất kỳ một sự hứa hẹn dần sẽ trở thành sự bất an, tủi thân và tuyệt vọng. Sợ người ta rời đi, sợ người ta yêu ai khác.
Thôi thì, thà rằng không có. Thà rằng không gặp nhau. Để mắt khỏi thấy. Để tâm khỏi phiền.
Ngày nào đó, em sẽ quên anh. Ngày nào đó, sẽ có một người khác đến bên em và hứa hẹn một đời cho em.
Chỉ là, đâu đó trong tiềm thức, em vẫn mong đợi, người đó sẽ là anh…
“Quỳ gối dưới váy em” là một câu chuyện tràn ngập những khoảnh khắc ấm áp và những màn tình tự đáng yêu chọc mù cả thế giới.
Truyện sủng ngọt nhưng không kém phần thực tế. Các nhân vật chính ngoài việc quá nhiều tiền thì không bị tô vẽ quá đà hay kém thuyết phục. Tuyến nhân vật nam phần lớn là những người đàn ông hoàng kim tôn thờ chủ nghĩa độc thân. Chẳng biết rằng trong suốt quãng thời gian “xuân sắc” của họ, đã biết bao cô gái thầm yêu, thầm đau khổ rồi thầm tuyệt vọng. Thực ra không phải họ không thể yêu. Chỉ là họ chưa gặp đúng người có thể khiến họ giao ra trái tim. Mà một khi người xuất hiện, cao ngạo cùng liêm sỉ cũng chẳng đáng một xu.
Bên cạnh những màn theo đuổi tình yêu, truyện còn đề cập đến từng bước chuyển mình từ một cô diễn viên thành một người kề vai sát cánh với Tưởng Thành Duật của Thẩm Đường, người từng tốt nghiệp trường kinh doanh Oxford nhưng vì quyết tâm trả thù những người từng giẫm nát tuổi thơ cô mà dấn thân vào showbiz.
Truyện có yếu tố showbiz nhưng không sa đà theo lối mòn quen thuộc của những truyện về đề tài nghệ sĩ. Bên cạnh nội dung cuốn hút, văn phong ấm áp xen lẫn hài hước và cảm động của Mộng Tiêu Nhị, bản chuyển ngữ mượt mà là một điểm cộng mà bạn không nên bỏ qua ạ.
_____
*250: ngu ngốc
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Team Núi xanh còn đó, nước biếc chảy hoài, ngày tháng còn dài, xong hết deadline sẽ còn gặp lại.