Hai mươi năm sống trên cõi đời, La Ngọc An chỉ có em gái ở bên bầu bạn, cô bé là toàn bộ niềm tin và yêu thương trong lòng cô. Dù thế, La Ngọc An thực sự chưa bao giờ hối hận về việc tự tay giết nhiều người như vậy.
Bởi những tên cầm thú đã cưỡng bức rồi hại chết em gái cô không phải là người, không đáng được khoan dung.
Để lấy mạng chúng, cô đồng ý đánh đổi mọi thứ, kể cả sinh mệnh mình.
Trong ngục giam chờ ngày hành quyết, La Ngọc An chỉ canh cánh mãi trong lòng một chuyện, tên ác ma cuối cùng đã chạy thoát, cô lại chỉ có thể chờ chết trong ngục này.
Ông trời thực ra vẫn luôn nhân từ, đưa La Ngọc An đến ngôi nhà cổ sâu bên trong khu rừng, nơi mà sau này sẽ trở thành nhà, cũng thành điện thờ thiêng liêng trong tim cô.
Lần đầu tiên Ngọc An nhìn thấy Tần Thị Thần, ngài đang ăn tươi nuốt sống những tử tù bị đưa đi hiến tế cùng cô. Khi ấy, ngài đang ăn “ác”, thứ chỉ có ở trong những người từng giết chóc. Nhưng đến lượt La Ngọc An, ngài lại ăn không vào mà nôn hết ra ngoài, dù cô đã giết tới ba mạng người, đủ “ác”.
Không nuốt trôi thì đem giấu đi cũng được. Thị Thần quyết định “nuôi” La Ngọc An bên trong điện thờ.
Vì là thần, cả đêm lẫn ngày Thị Thần không nghỉ ngơi, bình thường, hầu như ngài chỉ lẳng lặng ngồi trên bàn thờ giống như một pho tượng chân chính.
Sau khi có Ngọc An bầu bạn, ngài sẽ dành thời gian nói chuyện với cô, cho cô ăn đồ cúng của mình, mang cô đi khắp nhà cổ, bảo vệ để không ai phát giác ra sự tồn tại của cô bên trong điện thờ linh thiêng.
Hoặc nói đơn giản hơn, ngài coi Ngọc An là một đứa bé mà chiều chuộng, thổi bình yên vào trái tim mất mát đầy vết thương của cô.
La Ngọc An tự hỏi, có phải vô số ngày đêm khi trước, ngài cũng đều một thân một mình mà trải qua không? Ngài đã ngắm bao mùa hoa nở hoa tàn? Chỉ cần nghĩ đến đó cô đã cảm thấy đó hẳn là một việc rất cô độc. Nhưng cũng có thể chỉ nhân loại mới tự cho rằng ngài cô độc thôi, có lẽ thần linh thì không thấy như vậy.
“Về sau tôi có thể cung phụng ngài không? Nếu ngài không chê thì tôi sẽ dâng hoa tươi, hương khói hoặc tế phẩm cho ngài.”
La Ngọc An là dạng người bình thường, giản dị, làm việc đến nơi đến chốn, dễ gần, cũng dễ bị bắt nạt – một người phụ nữ bình thường đi đâu cũng thấy. Nhưng những gì cô dám làm vì người thân khiến Thị Thần vô cùng kinh ngạc, càng kinh ngạc hơn chính là tình cảm mãnh liệt của cô đối với một Thị Thần đã sống nghìn vạn năm như ngài.
Dù sao La Ngọc An cũng là con người, đã là người thì sẽ muốn tự do, chưa nói đến việc còn một kẻ đang đợi cô đến lấy mạng.
Thù đã báo, ở giây phút cuối cùng của cõi người, La Ngọc An chỉ cầu vị thần ấy giúp cô hoàn thành tâm nguyện, thậm chí trong lòng cô rất muốn ngài mang cô đi, nhưng đã chẳng còn kịp nữa.
“Em đã từng nói em muốn cung phụng ta, ta chấp thuận thỉnh cầu của em.”
Tỉnh lại trên kiệu tám người khiêng, tất cả những gì còn sót lại của La Ngọc An hiện tại chỉ là một lọ tro cốt. Nhưng vì Thị Thần, cô được tái sinh ở một thân phận mới, phu nhân Thị Thần.
Bởi vì Thị Thần được sinh ra bằng cách vô cùng tàn nhẫn và đau đớn, nên điều quan trọng nhất để có thể phụng dưỡng và kết hôn với Thị Thần là người được chọn phải có tình cảm sâu nặng và ý nguyện mãnh liệt với ngài, như thế mới có thể phá vỡ giới hạn giữa sinh và tử, rời khỏi chốn khởi nguyên và nơi quy về âm phủ, truy tìm tới chỗ của Thị Thần, từ đó hoàn thành cuộc hôn lễ thần thánh này.
Từ khi mất đi người em gái duy nhất, La Ngọc An đã chẳng còn nhà nữa, nhưng lúc này đây, lại có một ngôi nhà mới chờ cô trở về. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Chẳng sợ trăm ngàn năm trôi qua, cho dù rất nhiều người, rất nhiều chuyện đã đổi thay nghiêng trời lệch đất, thì Thị Thần vẫn ở đây, so với đời người ngắn ngủi vô thường thì ngài nào khác gì sự vĩnh hằng. Chỉ cần nghĩ thế thôi La Ngọc An đã thấy thật yên tâm rồi.
Cô ở bên ngài, trở thành đoá hoa đỏ rực trong lòng vị thần ấy, ăn sâu bám rễ, là sức mạnh cũng là điểm yếu của ngài.
“Em muốn gọi ngài là nhị ca, có được không?”
“Được.” Thị Thần chăm chú nhìn gương mặt sốt sắng và mong ngóng của cô, giọng ngài dịu dàng quá đỗi, “Em có thể gọi ta là nhị ca.”
Xưng hô này với ngài thật quá mới mẻ, vào mấy ngàn năm trước mọi người vẫn quen gọi thẳng tên nhau, cho dù là đệ đệ muội muội cũng không được gọi ngài là nhị ca, mà sẽ trang trọng gọi ngài là huynh trưởng.
Lúc cô gọi ngài là nhị ca chẳng hiểu sao lại mang hàm ý lưu luyến thân mật vô cùng. Tựa như lúc này đây, khi cô quấn quýt ôm lấy cánh tay ngài vậy, rõ ràng nhỏ bé yếu ớt nhưng lại kiên định bướng bỉnh vô cùng.
La Ngọc An liếm liếm đôi môi hơi khô: “Ngài có thể gọi em là Ngọc An, lúc trước cha mẹ và bạn bè cũng đều gọi em như thế.”
Thị Thần lại mỉm cười, gọi cô bằng một từ “An.”
“Ta được sinh ra từ con người, An vừa là ta, cũng không phải là ta, ta thừa nhận cái tên này, nhưng nó đã bị quên lãng từ lâu. Nay ta cho em cái tên này, từ nay về sau, em cũng là An của ta.”
Bên dưới bệ thần, nhật nguyệt thay phiên, bốn mùa luân chuyển. Tần Thị Thần đã sống và che chở cho con cháu họ Tần suốt vạn năm, không có ai dám nói chuyện với ngài như cách An nói, cũng chưa ai thẳng thắn nói muốn ở bên ngài những năm tháng đằng đẵng về sau như cô ấy. Trong vô thức, ngài luôn chiều theo mọi ý định của cô, nuông chiều tuyệt đối
Ngôi nhà cổ của họ không huyên náo như bên ngoài, nơi này cây cối um tùm, rừng sâu vắng lặng, người không quen đến đây có lẽ sẽ thấy nơi này âm u đáng sợ, nhưng còn La Ngọc An sau khi đã quen với nơi đây, chỉ cảm thấy tòa nhà này cũng giống như nhị ca của cô vậy. Thoạt trông thì uy nghiêm đáng sợ đấy, nhưng thực ra đâu đâu cũng dạt dào sức sống do bao năm tháng trôi qua đọng lại, xanh um tươi tốt muôn nơi.
“Quỷ thần trong toà nhà cổ” là một tác phẩm tương đối ngắn nhưng đọng lại khá nhiều dư vị. Từ tình yêu bao dung của Thị Thần, đến cách La Ngọc An tỉ mỉ giải quyết những người và vật đe doạ đến Thị Thần.
Văn phong của Phù Hoa tương đối đặc trưng, vừa súc tích gọn gàng nhưng vẫn dịu dàng thấu suốt. Tuyến nhân vật được xây dựng rất khá, không có nhân vật nào vô dụng. Nội dung được truyền tải trong 32 chương, chắc chắn sẽ khiến bạn đọc hứng thú.
“Nhị ca, em vẫn biết ngài rất giỏi, nhưng em vẫn cứ lo cho ngài, còn thường xuyên muốn bảo vệ ngài nữa.”
“Ta hiểu.” Thị Thần không lộ vẻ gì, nhưng không hiểu sao lại mang tới cảm giác thật dịu dàng, ngài nói: “Ta đã hiểu, lúc em ở bên ngoài, dù biết em sẽ không gặp nguy hiểm nhưng ta vẫn mong em sẽ sớm về. Khi em không ở cạnh ta, chẳng hiểu sao ta lại lo em sẽ bị bắt nạt. Là tình cảm như vậy đấy ư.”
La Ngọc An không ngờ lại nghe được những lời này, cô có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức lại vui ngay. Thị Thần nói những lời này giống chàng thiếu niên lần đầu biết được tình cảm của bản thân, lần đầu bày tỏ tình cảm của bản thân. Vì không rành mà thẳng thắn và chân thành tha thiết vô cùng.
Thị Thần nhìn nụ cười của cô, “Đỏ.”
La Ngọc An mặt đối mặt với ngài, “Gì cơ ạ?”
Thị Thần: “An là màu đỏ.”
Đỏ của máu tươi, đỏ của sơn trà, đỏ của tình ái.”
____
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban