Văn án:
Vì một di chiếu của Tiên đế ban xuống, Nhiếp Chính Vương Sở Mộ phải nạp con gái của đối thủ - đích trưởng nữ của Tề Quốc công phủ làm phi. Sau hôn lễ, tình cảm phu thê không mặn nồng, nhìn nhau không vừa mắt, trong lòng Nhiếp Chính Vương còn nhung nhớ tiểu muội từ ngày này qua đêm nọ. Vốn dĩ trước khi xuất chinh cố ý đem nàng vào trong phủ, tính toán sau khi chiến thắng trở về chính thức nạp làm trắc phi.
Ai ngờ chiến trường hiểm ác, Nhiếp Chính Vương vô ý trúng phải độc cổ tình. Độc tình này khó lường, biến yêu thành hận, biến hận thành yêu. Sau hồi kinh, Nhiếp Chính Vương không khống chế được mà nảy sinh yêu thích đối với Vương phi, liên tiếp bày tỏ tình cảm với nàng. Đối với người ngày nhớ đêm mong, dù có muốn lại gần cũng lực bất tòng tâm. Kết quả là, Vương phi một phen kinh hoàng, tiểu muội lại rơi vào bi kịch.
---
Không có gì khổ hơn người mình đang yêu như báu vật, quay lại đã không còn cảm giác, lạnh nhạt xa rời. Người mà mình vốn ghét cay ghét đắng, nay vừa gặp mặt đã thấy lòng liêu xiêu, hận không thể nói hết những lời tâm tình ngọt ngào nhất thế gian cho người ấy nghe. Đấy chính là tình huống trái ngang của nam chính Sở Mộ.
Ngày xưa, Sở Mộ vì thánh chỉ của tiên đế, buộc phải lấy Tề Dư làm vương phi. Tề Dư là con gái của đối thủ một mất một còn của Sở Mộ, mục đích của tiên đế chính là dùng cuộc hôn nhân này kìm hãm các phe phái trong triều. Vì thế, Sở Mộ vô cùng chán ghét Tề Dư, chán ghét cha nên ghét lây sang cả con gái, chán ghét người lạnh nhạt quy củ như nàng.
Hai năm thành thân hai người sống nước sông không phạm nước giếng, Sở Mộ chán ghét Tề Dư, Tề Dư cũng chán ghét Sở Mộ không kém. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Ánh trăng sáng trong lòng Sở Mộ là sư muội Cố Như Ti ngày xưa đã cùng y bái sư, tính tình phóng khoáng lại sôi nổi, đấy mới là mẫu người y thích. Y đã đón sư muội vào phủ căn dặn hạ nhân không được phép khinh khi làm nàng tủi thân. Sở Mộ đã định sau khi từ chiến trường trở về sẽ lập sư muội thành trắc phi, yêu chiều hết cỡ.
Nhưng ai hay chữ ngờ, sau lần chinh chiến tại Nam Cương, Sở Mộ bị trúng cổ độc lợi hại bậc nhất - tình cổ. Nó làm cho người trúng cổ từ yêu thành hận, từ hận thành yêu, sẽ vứt bỏ đi người trước đây yêu nhất cũng như yêu say đắm người ngày xưa đã ghét bỏ vô cùng.
Sau khi trúng cổ độc, Sở Mộ càng ngày càng cảm thấy bản thân thiếu nghị lực, liêm sỉ rơi rớt nghiêm trọng khi đứng trước mặt Tề Dư. Vốn dĩ chỉ hơi yêu thích, sau một lần “chơi dại” uống nhầm thuốc giải ‘fake’, cổ độc của Sở Mộ chính thức lên đỉnh điểm. Cho nên, Nhiếp chính vương hiện giờ không khác một con trung khuyển là bao, vừa tội nghiệp vừa buồn cười, IQ của Sở Mộ trước mặt Tề Dư và những chuyện có liên quan đến nàng đều giảm đến vô cùng.
”Sở Mộ cũng không biết tại sao sự việc lại thành ra như này, tiếp tục đợi để để tình hình lắng xuống dường như cũng không ổn cho lắm. Hắn đi đến trước mặt Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chẳng hé nửa lời, xua tay rời đi, bước hai bước thì đột nhiên nhớ ra gì đó, quay sang hỏi cái tên La Dũng đang rơi vào mơ hồ:
"Là Vương phi kêu các ngươi tới giúp Quận vương phi đến bắt Quận vương?"
La Dũng gật đầu như giã tỏi: "Vâng ạ."
Sở Mộ gật đầu, lại hỏi: "Vương phi cũng tới sao?"
"Đang ở, ở bên ngoài ạ." La Dũng cảm thấy sau lưng mình đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh rồi.
"Quá hồ đồ! Nàng là một nữ tắc nhân gia(*) sao có thể tùy tiện đến nơi như thế này được? Còn ra thể thống gì nữa!" Sở Mộ lạnh mặt giận dữ hỏi: "Nàng thật sự đang ở bên ngoài?"
"Dạ dạ, ở bên ngoài." Đột nhiên La Dũng có cảm giác như mình đang bán đứng Vương phi vậy, sự hổ thẹn kinh ngạc sợ hãi cùng nhau đánh úp làm gã càng cúi đầu càng thấp, cả người run lẩy bẩy.
Sở Mộ bỏ lại một tiếng hừ lạnh, cứ thế ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra nhã gian, bộ dáng hung thần ác sát ấy đúng là đang muốn giáo huấn người khác đây mà.
Bên trong nhã gian lặng ngắt như tờ, lập tức nghe được Sở Mộ đang ra phía sau, gọi một tên bào đường ở Quỳnh Chi Lâu lại hỏi:
"Cửa sau ở chỗ nào?"
Những người trong phòng: …
La Dũng nhìn bóng lưng Vương gia đi tới chỗ cửa sau, thở ra một hơi thật dài, lau xong mồ hôi đầy mình rồi mới bỗng nhớ ra một việc ——
Vương phi đang ở ngay cửa sau luôn đó!”
--
”Bầu không khí trong xe rất vi diệu, mặt ngoài Sở Mộ như đang bình tĩnh lắm, nhưng thật ra nội tâm lại tựa sóng cuộn biển ngầm. Trong đầu cứ lo lắng nghĩ xem nên nói thế nào để Tề Dư tin rằng, bản thân chỉ đến đây với mục đích khuyên nhủ Tiết Ngọc Chương và muội muội của nàng hòa thuận lại với nhau mà thôi…
Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, mắc mớ gì hắn phải giải thích với nàng cơ chứ? Nàng ta lầm hay không lầm thì có gì khác nhau đâu? Sở Mộ hắn muốn làm gì chẳng lẽ còn phải xem sắc mặt của Tề Dư mới được à?
"Vương gia..."
Đột nhiên tiếng của Tề Dư vang lên, trong lòng Sở Mộ đang căng thẳng, không đợi nàng hỏi xong đã giành nói trước, bộ dạng vô cùng nghiêm túc giải thích:
"Sự việc không hề giống như nàng đã nghĩ. Lúc ta đi trên đường thì tình cờ gặp được Tiết Ngọc Chương, sau đó hắn đề nghị tới chỗ cái gì lâu đó, lúc ấy ta không nghĩ nhiều mà đi theo hắn..."
"Vương gia, ngài đè lên ống tay áo của thần thiếp."
….
“Buông ra!”
Bị Tề Dư rống một tiếng, trên mặt Sở Mộ lại một lần nữa xuất hiện biểu tình như cô vợ nhỏ đang bị thương còn bị chồng mình bỏ rơi, nói:
“Nàng đừng quát ta. Ta thật sự sẽ đặc biệt khó chịu.”
Hai ngày này, Sở Mộ đã mau bị phá cổ này tra tấn đến điên rồi, nhớ tới Tề Dư vui vẻ, trong lòng cũng như nở hoa theo, nhớ tới Tề Dư lạnh nhạt, hoa đều héo úa đi, nhớ tới Tề Dư nói mấy câu lạnh nhạt, hắn có cảm giác bản thân đang chìm vào dòng sông băng lạnh thấu xương.”
--
Còn về nữ chính Tề Dư, nàng là một quý nữ kinh thành đúng chuẩn, dịu dàng điềm đạm, thông minh nhanh trí, nhưng ẩn sâu trong nàng là suy nghĩ thấu đáo và tâm cơ thâm trầm. Mình vô cùng thích nữ chính thông minh như vậy, nhất là chuyện nàng không yêu Sở Mộ, không quỵ lụy đau buồn khi Sở Mộ có “ánh trăng sáng” khác, vô cùng lý trí luôn. Bởi yêu Sở Mộ cũng chỉ đổi được đau lòng mà thôi.
Tại sao mình lại nói vậy nhỉ? Bởi vì ban đầu Sở Mộ rất ích kỷ!
Sau khi biết ngọn nguồn cảm xúc của mình là cổ độc, Sở Mộ thuận theo tự nhiên mà sống, cổ độc làm y thích Tề Dư, xa Tề Dư y sẽ khó chịu, vậy thì ở bên cạnh nàng thôi. Sở Mộ không cần quan tâm đến việc bây giờ y để mình quan tâm yêu thương Tề Dư, để nàng cũng yêu thương đáp trả tình cảm của mình, vậy sao này nếu Sở Mộ đã giải được cổ độc, không còn yêu thích Tề Dư nữa thì nàng sẽ ra sao? Tề Dư sẽ bị Sở Mộ vứt bỏ như thế nào? Sở Mộ ích kỷ mặc kệ!
Cho nên, ban đầu Tề Dư vốn không tin tình cảm của Sở Mộ, tình cảm của một người sao có thể nói đổi là đổi, nói yêu là yêu như vậy. Sau khi biết Sở Mộ trúng cổ độc, Tề Dư cảm thấy vô cùng mỉa mai. Nàng chấp nhận liều lĩnh để giải cổ độc của Sở Mộ rồi cùng hắn hòa ly cũng không muốn đối diện với tình cảm dối trá của Sở Mộ nữa.
Nhưng sau khi tình cổ đã giải, Sở Mộ vẫn bám dính lấy Tề Dư, trải qua biết bao lần bày tỏ nỗi lòng, lặn lội đuổi theo nàng, Tề Dư mới dần dần chấp nhận. Chấp nhận tin Sở Mộ một lần, cùng hắn rời xa kinh thành, về đất phong xây dựng tương lai.
Nếu bạn cần một truyện đọc cho vui với nội dung tình tiết lạ tai lạ mắt thì có thể nhảy thử vào hố này nha. Nhưng nếu bạn tìm một truyện có logic chặt chẽ, nhân vật hoàn hảo và chất lượng dịch tốt thì truyện này không phù hợp đâu.
Truyện dài gần trăm chương nhưng tình tiết lan man nhiều gia tộc dòng họ, xử lý đủ chuyện trên đời để rồi cái kết của hai nhân vật chính sơ sài như một trò đùa vậy đấy. Diễn biến tình cảm chẳng đâu vào đâu.
Về nhân vật thì mình đã nói trên kia ấy, nam chính không tốt tí nào. Nhưng mình cũng có lời khen cho tác giả khi tạo ra được một nữ phụ - dù qua đường nhưng cũng đáng ghét đến vậy, đọc mà muốn dí đầu ả xuống ao nước mới vừa.
Cuối cùng điều mình không chấp nhận nổi nhất ở truyện này là edit nhưng đọc còn 60% convert, dù mình đã là dạng dễ tính nhất nhưng khi đọc cũng cáu vô cùng luôn ấy.
Vì vậy, mình không tích cực đề cử truyện này, xem như tránh được một hố cho mn. Nhưng nếu mn thích motif lạ, đọc được edit bản convert 60% và không hề khắt khe gì các vấn đề liên quan khác thì có thể nhảy hố ạ.
_____
“ “: Trích từ truyện
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban