Tàng Châu

Tàng Châu

“Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ

Gió thu sao thể gieo sầu quạt tranh

Bỗng đâu cố nhân thay lòng dạ

Lại than tình ta dễ đổi trao.” (*)

 

Truyện theo motip cổ đại trọng sinh vốn không ít. Khi bắt đầu với "Tàng Châu", mình đã nghĩ rằng đây hẳn cũng tương tự như những truyện khác cùng thể loại, nữ chính yêu sai người, đi nhầm đường, sau khi trọng sinh là đã biết trước mọi chuyện, nên sẽ mạnh mẽ xây dựng lại cuộc đời, bước lên đỉnh cao, xử lý kẻ thù…

 

Nhưng rồi Bạc Yên đã chinh phục mình bằng một cách rất khác.

 

Giọng văn dịu dàng lại luôn man mác sự buồn thương mơ hồ, kể lại câu chuyện không phải chỉ về một cô gái trọng sinh, mà về nhân sinh khó phân ngọt đắng, về hồng trần mịt mờ sai đúng, về nhân tâm phức tạp xót lòng. 

 

Trong câu chuyện ấy, mình thật sự không ghét một ai. Hồng trần mờ bụi, ai cũng có thất tình lục dục, ai cũng chỉ là cầu không được nên bi phẫn, vì muốn sống tốt mới phải tranh đấu mà thôi. 

 

Tình cảm cũng vậy, mà mưu đồ cũng thế, lời văn không gai góc sắc sảo lại vẫn cứ nhẹ nhàng. Có âm mưu, có suy tính nào không mang theo tâm tình sâu nặng cùng cảm khái bi thương đâu. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Từng nước cờ được sắp xếp vô cùng khéo léo, không oanh liệt hùng tráng mà mang dáng dấp thâm trầm hiểu thấu nhân tâm. Trong đó, nam nữ chính không hề toàn năng, không thể một tay thắng cả ván cờ, mà từng nhân vật phụ đều có vai trò quan trọng. 

 

Quân mã quân xe há không đáng kể. Quân tốt cũng có thể lắc mình biến thành hậu đó thôi.

 

Hơn 100 chương truyện không dài không ngắn, vừa đủ thỏa mãn người đọc cũng như để lại một chút tiếc nuối. Nút thắt dù nhỏ dù lớn đều được gỡ bỏ, mà duyên phận có nhạt có sâu lại chẳng thể vẹn toàn.

 

***

 

Quận chúa Li Châu phủ Vân Nam Vương, phong hào cao quý, gia thế hiển hách, xinh đẹp tuyệt trần, anh dũng khí phách.

 

Với thế gian là vậy, còn với những người xung quanh, Mộc Gia Nhu là một tiểu thư được sủng trong lòng bàn tay, ấm êm giữa ngàn vạn bao bọc của phụ mẫu mà lớn lên. 

 

Nàng khí khái mà ngây thơ, mạnh mẽ mà không quá hiểu sự đời, được chiều chuộng nên có phần ương bướng, không đụng tường Nam tất không quay đầu.

 

Ngờ đâu nàng thật sự lại đâm vào tuyệt lộ, không cách nào trở ra.

 

Năm mười lăm tuổi hoa tuổi mộng, Mộc Gia Nhu “tình cờ” gặp Ngu Bắc Huyền. 

 

Người đàn ông trưởng thành ổn trọng, mị lực cùng mạnh mẽ, thật dễ dàng đã đánh cắp trái tim Mộc Gia Nhu, cũng là đánh cắp nàng khỏi gia đình êm ấm, khỏi hôn ước gia tộc đã định. 

 

Nàng vứt bỏ tất cả để trốn theo hắn, không danh không phận, không chủ ý cũng phải liên quan vào vòng xoáy đua tranh quyền lực, vào nguy hiểm ngày đêm cận kề. 

 

Kết cục của nàng khi Ngu Bắc Huyền dấy quân phản loạn là bị Đế vương bắt làm bẫy rập, để dụ hắn, cũng để răn đe hắn mà phán nàng ngũ mã phanh thây, vĩnh viễn không còn cơ hội quay đầu.

 

Ngày mưa phùn giăng tơ thành Trường An ấy, cuộc đời nàng tan vỡ, vì án tử của Đế vương, cũng vì chút hy vọng xa xôi trong đáy lòng về hắn giờ chỉ còn lại chua xót vô biên.

 

Ngu Bắc Huyền hẳn có yêu nàng, nhưng hắn yêu quyền lực hơn, hẳn có động tâm với nàng vào năm đầu gặp gỡ ấy, nhưng hắn có tâm với những gì phủ Vân Nam Vương có thể mang lại còn hơn. 

 

Mộc Gia Nhu cuối cùng cũng hiểu được điều này trong hơi lạnh thắt lòng, trong niềm cầu mong được chết mà thôi.

 

Sống lại một đời, nàng cũng có thể bắt đầu lại tất cả. Nhưng chân tâm nào phải trang giấy trắng, đã viết lên lại có thể xóa bỏ dễ dàng. 

 

Kiếp trước là một phần của nàng, không thể chối bỏ, chẳng thể lãng quên, chỉ có thể dùng từng ly rượu đắng mong một cơn say, mong rằng chẳng cần nhìn thấu nhân sinh đến vậy, cứ mơ hồ mà bước tiếp chắc sẽ vơi được bi thương.

 

Kiếp này, nàng chẳng mong tình yêu chân chính, chẳng cần yêu thương oanh liệt. Thành vợ thành chồng vì một tấm hôn thư cũng đâu phải sẽ không thể hạnh phúc. 

 

Vậy nên hôn ước gia tộc đã định cùng Lý gia căn cơ vững chắc, với Lý Tứ lang ốm yếu không quan không chức, nàng vẫn ngoan ngoãn thuận theo. 

 

Dù sợ hãi Trường An thâm sâu, không thích Lý gia lạnh lẽo, lại càng không biết gì về Lang quân tương lai kia, nhưng chẳng phải nơi đó đã từng có một người chỉ cho nàng chòm sao Bắc Đẩu giữa đêm đen, nói với nàng rằng cuộc đời này thật ra không tệ đến vậy đó sao.

 

“Muội có biết tên mấy ngôi sao trong Bắc Đẩu thất tinh là gì không? Ngôi sao thứ nhất là Thiên Xu… Ngôi sao thứ năm là Ngọc Hành, còn gọi là sao Liêm Trinh.”

 

“Biển sao cuồn cuộn, hằng hà sa số, con người ở trước mặt những ngôi sao thì quá ư nhỏ bé, những chuyện không vui kia cũng trở nên bé nhỏ không đáng kể mà thôi.” 

 

Mộc Gia Nhu nàng giờ đây chỉ cầu một đời êm ả, tương kính như tân, bình thản qua ngày, ngoài ra chuyện gì đi nữa cũng không còn quan trọng.

 

***

 

Lý Diệp là một người hoàn toàn cô đơn. 

 

Tuổi nhỏ vì bộc lộ tài năng quá sớm mà suýt mang họa sát thân, lại làm cho huynh tỷ bị liên lụy ấm ức nên thành ra chán ghét chàng. 

 

Chàng theo sư phụ sống ẩn cư, tránh đi sóng gió, học cách thu liễm chính mình, cũng là cách ngụy trang cho chí lớn sơn hà mà số phận đặt lên vai chàng. 

 

Rồi thời gian cứ vô tình trôi, thế gian cứ vô ý bước, để lại mình chàng vẫn ở nơi này. Cảnh xuân tươi đẹp chỉ có hoa rơi làm bạn, đêm đen cô độc chỉ có Bắc đẩu thất tinh, lặng lẽ chiếu rọi chàng cùng lời hẹn gặp lại ngày xưa. 

 

Tấm hôn thư qua bao lần nâng lên đặt xuống chàng vẫn cất giữ, là áy náy, là trách nhiệm, hay là một phần trái tim chàng cũng đã thiếu mất, vĩnh viễn để lại mười năm trước rồi.

 

Chàng vốn có ý định từ hôn, vì muốn thành toàn cho tình yêu của cô bé con ngày ấy, cũng vì không muốn liên lụy nàng nếu nghiệp lớn không thành.

 

Nhưng một chuyến đi, đôi lần gặp gỡ, một người con gái, đôi mắt chứa ánh sao, đã làm chàng đổi ý. Nếu nàng đã nguyện ý không chê bai, thì sao chàng lại không thể cưới? Thế gian này nào ai thích cô độc, chỉ là lực bất tòng tâm, hay sợ sẽ thất vọng mà thôi.

 

Thật ra chàng cũng rất mong bên mình có một người bầu bạn, đời này vừa vặn thay là vốn vẫn luôn đợi nàng.

 

Ôn nhu cả đời Lý Diệp chỉ có Mộc Gia Nhu biết, đúng như lời chàng nói, chàng chỉ có một mình nàng, cũng chỉ muốn một mình nàng thôi. 

 

Chàng đối nàng là cưng chiều vô tận, là dễ dãi dung túng, là bao dung tất cả. Mộc Gia Nhu không muốn trầm luân vậy mà không cẩn thận lại sa vào vòng ôm rộng lớn như biển cả của chàng mất rồi. 

 

Nam nhân ấy tựa như ngôi sao rực rỡ nhất, rót vào sinh mệnh nàng một vầng sáng để xua đi những sương mù dĩ vãng. 

 

Nàng vốn là một cô bé dám mạnh miệng nói thích, từng cứng cỏi ngang tàn, yêu hoa mẫu đơn nở rộ, giờ vì buồn đau mà bao kín mình lại, rụt đầu vào chiếc vỏ ốc sên, muốn biến thành đóa sen e lệ. 

 

Có quá hoang đường không khi chàng vẫn muốn tin vào cô bé con ấy, muốn từ từ tiến đến để có được sự thẳng thắn thành khẩn, có được lời bày tỏ chân tình từ tận trái tim nàng.

 

Thật ra, tình yêu là thứ mà khi ta nhận ra thì nó đã ở đấy rồi. (**) Mộc Gia Nhu có thể dặn mình phải xa cách, nhưng nỗi thương xót ban đầu vì thấy chàng cô độc, tới sự rung động trước chàng hàng đêm, rồi run rẩy cả tâm can khi biết chàng chính là thiếu niên ngày xưa ấy, tiếng yêu không biết đã buột ra khỏi miệng nàng từ lúc nào. 

 

Phát hiện chàng chính là Ngọc Hành tiên sinh mưu toan nghiệp lớn, cuộc sống an bình tĩnh lặng nàng mơ ước hẳn sẽ chẳng còn, nhưng sao nàng không thấy buồn, không hề giận? Vì đó không chỉ là yêu, mà còn là tin tưởng, cùng hy vọng. 

 

Nàng không tiếc dấn thân vào nguy hiểm, vì trong lòng nàng đã chỉ còn nghĩ đến chàng mà thôi. Nàng muốn giảm thiểu đau thương đời trước chàng phải chịu, muốn chàng sống lâu thật lâu, để có thể kéo dài kiếp này đến trăm năm.

 

“Hỏi thăm nước biển với dòng sông

Có như tình chàng ý thiếp không?

Hận nhau chẳng như triều đúng hẹn

Tương tư mới biết biển còn nông.” (***)

 

Mộc Gia Nhu trọng sinh nhưng không có bàn tay vàng. Chuyện kiếp trước nàng biết được không nhiều, cũng không phải người tài giỏi vạn năng. Thế nhưng tác giả đã rất khéo léo cho nàng một năng lực hợp lý mà cần thiết cho cả hai người. 

 

Không chỉ với hai nhân vật chính, Bạc Yên cũng xây dựng tuyến nhân vật phụ vô cùng đáng nhớ. Có người đứng ngoài sáng, lại có kẻ giật dây từ trong bóng tối, mà ai là quân cờ, ai là người chơi, khi ván cờ đi đến kết cục mới có thể rõ ràng.

 

Có những gia đình thăng hoa, cũng có gia tộc dần tàn lụi. Có người được thỏa nguyện, lại có những Ngu Bắc Huyền, Thôi Thời Chiếu, Mộc Gia Nghi duyên phận chẳng vẹn tròn. Nhưng ai có thể nói đó là bất hạnh, giữ lấy sơ tâm hay biết đâu mới là phúc, chẳng phải ấm lạnh chỉ mỗi người tự biết đó sao. 

 

Rất nhiều việc trên đời này đều đã có số mệnh riêng, vậy thì cần gì cưỡng cầu mà hãy mở lòng ra với những điều ở sẵn cạnh bên. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Nhân sinh chẳng thể mãi như lần đầu gặp. Hồng trần biết đâu cũng chỉ là giấc mộng hoàng lương, ai có thể khẳng định ta là Trang Chu hay là hồ điệp. Vậy nên cứ buông lòng mà sống thôi, sân si tranh đấu lẽ nào quan trọng hơn yên bình bên một tấm chân tình.

 

“Ly Sơn canh vắng lời cũng hết

Mưa đổ chuông ngừng có trách đâu

Đường Minh dẫu bạc tình đổi dạ

Vẫn còn ngày ấy nguyện liền tâm” (*)

 

Cuối cùng, phải nói rằng bản edit mượt mà, ít sai sót, đậm chất thơ, có tâm (chú thích kèm hình ảnh minh họa vô cùng hợp lý). Editor chắc tay vô cùng thì mới có thể làm người đọc theo được cặn kẽ câu chuyện phức tạp này, lại hiểu được tâm tình của từng nhân vật, chìm đắm trong cảm xúc về nhân sinh, không làm mất đi chút nào ý đồ của tác giả. 

 

Vì thế nếu bạn yêu thích truyện trọng sinh, 3S, ngọt lại có cả nội hàm, tranh quyền đoạt vị, âm mưu khắp chốn thì hãy đọc nhé. Đảm bảo "Tàng châu" của Bạc Yên sẽ khiến bạn hài lòng ạ.

______

 

(*) Mộc Lan Hoa Lệnh – Nạp Lan Tính Đức. Tham khảo các bản dịch tại thivien. net

(**) Trích dẫn tiểu thuyết Vĩnh Biệt Tugumi – Banana Yoshimoto

(***) Lãng đào sa kỳ 4 – Bạch Cư Dị. Trích dẫn trong truyện và tham khảo bản dịch tại dahoavien.blogspot. com

 

RV: Thương Tú Nữ

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban

 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...