Thầy sờ cốt, xem xương cốt, nhìn thấu quá khứ, vận mệnh tương lai.
Có lẽ bạn đã biết, hoặc chưa, nhưng chỉ vừa nghe tên đã biết là cùng dòng với thầy bói, một cái gì đó liên quan đến tâm linh mê tín nhỉ.
Thầy sờ cốt tồn tại từ rất lâu về trước, sống mai danh ẩn tích, rơi rụng dần. Đến thời đại khoa học công nghệ thế kỷ 21 này, có lẽ ngoài ông cháu họ Vu thì môn phái sờ cốt chắc chỉ còn hiện diện trong sách cổ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Từ xa xưa, đã có quy tắc “ba không” được truyền lại: Không sờ xương trẻ con, không sờ xương người già và… không sờ xương người chết, nếu không sẽ không có kết quả tốt.
Người ra tay với thầy sờ cốt, ắt sẽ phải chịu hậu nghiệp. Nhưng lòng tham của con người là vô hạn, để đạt được lợi ích cá nhân, chúng không ngại sử dụng các thủ đoạn dơ bẩn ép buộc người khác vượt quá giới hạn.
Những kẻ này có thể thấy tư lợi trước mắt, mà không nhìn được cái giá phải trả sau này.
...
Vu Đồng sống cùng ông nội từ khi lọt lòng đến nay đã được 22 hoặc có thể 23 năm rồi. Bố mẹ cô qua đời vì bệnh, để lại đứa con gái cho ông nội nuôi, chẳng rõ ngày tháng sinh chính xác nữa.
Sờ cốt là khả năng được di truyền từ đời này sang đời khác của Vu gia. Vu Đồng có nhiều tài năng thiên bẩm, như là học một hiểu mười, trí nhớ siêu việt, nói chung là vô cùng sáng dạ lanh lợi.
Hai ông cháu gánh trên vai khoản nợ khổng lồ, nương tựa vào nhau lưu lạc. Cuộc sống của hai người không phải tốt lành gì cho cam nhưng luôn vui vẻ lạc quan, ngày ngày bán khoai lang che giấu thân phận, thỉnh thoảng chạy trốn khỏi những kẻ thù đến sờ cốt “vô tình” kết vào vài buổi đẹp trời.
Một ngày nọ, có người mời Vu Đồng đến sờ cốt cho cháu trai nhà họ Phương - Phương Thành. Đến lúc ấy Vu Đồng mới biết anh ta là “chồng tương lai” vừa “mọc” ra tức thì của mình. Không phải do ông nội chọn cho, không phải do trái tim cô mách bảo, mà là do... khung xương của cô “chấm” khung xương của người ta???
Vu Đồng rất bất mãn! Nhưng trùng cốt cũng đã trùng rồi, không phục nữa thì thôi! Khi hai người bọn họ tiếp xúc da thịt quả thực có dòng điện 500 vôn rạo rực lâng lâng lan tràn khắp thân thể. Từ ngày ấy, tận trong xương Vu Đồng như lắp một thiết bị GPS, có thể cảm nhận tỉ mỉ chính xác vị trí của Phương Thành trong khoảng cách nhất định.
Nếu chỉ dừng lại ở đó thì cũng chẳng có gì to tát, quan trọng là, cứ ba ngày không tiếp xúc da thịt với Phương Thành thì cô sẽ chảy máu cam không ngừng.
Định mệnh! Nam nữ thụ thụ bất thân, sao Vu Đồng lại phải bất đắc dĩ sờ soạng người ta thế này!
Thôi thôi, cô mới sống non nửa một phần ba cuộc đời, sao mà chấp nhận mình sẽ chết vì mất máu mũi quá mức cho được? Cùng lắm là vứt hết mặt mũi thể diện đi, bám đuổi đến cùng để giở trò lưu manh với “nửa xương” kia của mình là được chứ gì...
Thiếu nữ thời đại nói là làm, Vu Đồng tặng Phương Thành quà kết thân là... một củ khoai lang, sau đó dõng dạc ra điều kiện: “Đi theo anh không muốn làm gì hết, chỉ cần cách ba ngày sờ tay anh là được. Không cho sờ tay thì sờ mặt sờ chân cũng được.”
...
Nhà họ Phương là một gia đình thế gia, nhưng Phương Thành không tiếp quản sản nghiệp gia đình mà đi trên con đường trở thành chuyên gia phục chế văn cổ.
Thật ra anh và Vu Đồng trùng cốt là con dao hai lưỡi, cô chảy máu mũi, anh cũng không khá khẩm là bao mà mất ngủ trầm trọng. Công việc của anh, kỹ năng không trọng, chỉ đúng phẩm chất kiên nhẫn là không thể không có. Thế nên anh mới vô cùng nhẫn nhịn khi Vu Đồng “dê” mình, bởi vì, bản thân anh được an giấc, hơn nữa giọng nói cô rất trong sáng, vẻ mặt cũng quả là ngây thơ vô tội... nhỉ?
Sự xuất hiện của Vu Đồng làm đồng nghiệp thân thiết của anh sợ mất mật, căn bản cô chính là giống cái độc đinh có thể “skinship” với Phương Thành đó!! Thực ra cậu đồng nghiệp này còn non và xanh lắm, sao mà ngờ được “giống cái” này đại khái là thiếu phu nhân tương lai cơ chứ, nhưng mà chuyện này chúng ta bàn sau đi, không vội, không vội.
Chuyện duy nhất vội hiện tại, có chăng là Vu Đồng khẩn khoản muốn “sờ” Phương Thành, cô đã trở thành một con nghiện rồi, chất gây nghiện lại chính là anh. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Anh hỏi cô, liệu có cai được không? Vu Đồng chỉ trả lời tạm thời thì vô phương cứu chữa. Phương Thành cũng không hiểu vì sao lòng mình lại nhẹ nhõm, nếu có thể, anh vui vẻ tình nguyện làm “ma tuý” của cô cả đời.
...
Đừng nhìn Vu Đồng nhỏ con mà coi thường, bản chất cô vô cùng kiên cường, thẳng thắn mà khoáng đạt. Xưa nay cô tuyệt nhiên tuân theo ba lời răn, cứng rắn từ chối mọi ép buộc. Nhưng đổi lại nếu sự việc có liên quan đến Phương Thành, vậy Vu Đồng chính là tự nguyện bất chấp an nguy bản thân.
Vu Đồng đánh đổi vì anh, đương nhiên Phương Thành cũng đền đáp cho cô. Ban đầu, phụ trách cô chỉ vì báo ơn, nhưng sau này, không phải nữa. Đơn giản đó chính là những gì anh muốn làm, bởi Phương Thành anh yêu cô, yêu từ thể xác tới trái tim.
—————
Thật sự đối với nam nữ chính mình không có lời gì để chê mà còn phải giơ cả tay lẫn chân cổ vũ nhiệt liệt. Nàng nghĩa khí, phóng khoáng, trọng tình cảm. Chàng dịu dàng điềm đạm, săn sóc, trưởng thành. Một thẳng nam không tin thần quỷ như Phương Thành muốn anh nói ra tiếng lãng mạn rất khó, nhưng chỉ cần một lời “Kiếp này nếu tôi có mê tín, thì cũng chỉ mê tín với mình Vu Đồng” là đủ, không khỏi khiến mình liên tưởng tới câu nói “Tình yêu, chính là tín ngưỡng. Tin là có, không tin là không.”
Thật ra bài review mình ít đề cập tới nội dung truyện, vì tác giả vô lăng vàng bẻ lái khét lắm, plot twist chất chồng nhau cái một. Liệu con người có thực sự thiện lương như vẻ bề ngoài? Tình cờ ngẫu nhiên đúng là ngẫu nhiên tình cờ? Hay gặp gỡ là do duyên trời định? Nếu mà bật mí thì thì quả thực không còn thần bí hấp dẫn.
Cách nhà edit rất tự nhiên, đọc thoáng mà còn hài hước gần gũi nhưng có thể vì thế mà một số bạn đọc sẽ không ưng cho lắm vì hơi quá thuần Việt.
“Thầy sờ cốt” không hề ma quái đáng sợ, văn phong nhẹ nhàng mà ẩn chứa đủ cung bậc ngọt ngào, chua xót xen lẫn hài hước, cảm động. Không phải là một bộ truyện xuất sắc nhất, nhưng đảm bảo sẽ để lại cho bạn ấn tượng khó phai.
——————
" ": Trích dẫn có sửa đổi để phù hợp bài viết
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre: Google/Huaban