#Review
THẾ THÂN
Tác giả: Tùy Thái Bình
Thể loại: Cổ đại, cung đấu, nữ cường, ngược luyến tàn tâm, ngược thân, HE
Độ dài: 182 chương
Tình trạng: Hoàn edit
____________
Năm xưa, có cô bé Liễu Vận Ngưng vì ham chơi nên vô tình gây ra cái chết của mẫu thân, bị cha giam vào biệt viện hoang vắng. Cũng vì vậy nên ai ai cũng biết, phủ tể tướng có một vị tiểu thư tên Liễu Uẩn Nịnh là tài nữ kinh thành, khi sinh ra đã có khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại chẳng ai biết rằng Liễu Uẩn Nịnh còn có một người em gái song sinh.
Thế nên sự tồn tại của Liễu Vận Ngưng dường như đã bị phủ nhận từ lúc nào không hay biết. Trong suốt những năm tháng lạnh lẽo, cô đơn nơi biệt viện, Vận Ngưng chỉ có một vị ma ma già bầu bạn. Cuộc sống cứ buồn tẻ trôi qua như thế, cho đến khi hắn xuất hiện. Người thiếu niên tên Hiên Viên Kỳ ấy tựa như ánh sáng ban mai đã mang đến cho nàng niềm hy vọng, khiến nàng chờ đợi hết thu đông này, lại đến xuân hạ kia.
Chỉ khi ở bên người ấy, nàng mới có những giây phút vui vẻ được trốn ra khỏi biệt viện hoang tàn mà tự do đi ngông nghênh trên đường lớn, mới có thể thoải mái tận hưởng nhịp sống hối hả bên ngoài kia.
Những điều đó đối với những người khác tưởng chừng thật tầm thường nhưng với Liễu Vận Ngưng, một cô bé từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương thì lại trở nên quý báu biết nhường nào.
“Chờ ta, ta sẽ mang ngươi đi”, lời hứa ấy vẫn đằng đẵng theo nàng suốt bao năm tháng chờ đợi mỏi mòn.
***
Mười năm lặng lẽ trôi qua, Liễu Vận Ngưng ngày nào giờ đã lớn. Hôm nay kinh thành đông vui tấp nập, cỗ kiệu hoa đỏ thẫm cùng tiếng kèn, tiếng pháo rộn rã, Kỳ ca ca đã giữ đúng lời hứa tới đón nàng đi. Thế nhưng tại sao đêm động phòng ngày hôm ấy, người hắn gọi tên lại không phải nàng?
“Liễu Uẩn Nịnh đâu?”
“Mục đích của ngươi đến tột cùng là gì? Quyền lực? Hay là vinh hoa phú quý?”
….
Những câu hỏi cứ dồn dập ùa tới nhưng từ đầu đến cuối nàng chỉ có thể nghe trọn ba từ "Liễu Uẩn Nịnh". Thì ra người hắn muốn lấy vốn là tỷ tỷ nhưng vì người ấy bỏ đi ngay ngày tân hôn nên cha mới đem nàng đi thay thế để tránh một kiếp nạn cho gia tộc. Có lẽ đến tận giây phút này nàng mới hiểu được cảm giác bị chính những người thân bỏ rơi là như thế nào. Ánh nến đỏ rực bỗng trở nên thật chói mắt…
***
Trong một đêm, nàng từ hoàng hậu bị phế xuống thành Liễu phi, chịu bao đàm tiếu của mọi người nhưng có lẽ đau khổ nhất vẫn là sự coi thường, khinh rẻ từ hắn, chưa đủ, hắn còn tìm mọi cách giày vò, hành hạ nàng hòng tìm ra tung tích của Liễn Uẩn Nịnh.
Nhưng làm sao nói được khi chính nàng còn không biết? Đã nhiều lần Liễu Vận Ngưng cố ý muốn cho hắn nhớ ra nàng là cô bé mang theo lời hứa hẹn năm xưa, không phải là một thế thân nhưng nói ra rồi thì thế nào, hắn có còn quan tâm khi mối bận tâm duy nhất của hắn bây giờ chỉ là người tỷ tỷ song sinh của nàng ?
“Hắn nói, chỉ cần ngươi nói ra tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, trẫm sẽ cho ngươi mọi thứ ngươi mong muốn.”
Làm sao bây giờ khi những gì nàng mong muốn hắn vốn dĩ chẳng thể cho được, mà nếu được, hắn cũng không muốn cho.
"Hắn nói nếu ngươi muốn làm thế thân đến thế thì sẽ đúng như ý ngươi, đời đời kiếp kiếp ngươi sẽ bị trẫm giam lỏng, lấy thân phận là Liễu Uẩn Nịnh.”
Trên đời này làm gì có ai muốn làm một thế thân của người khác chứ? Nhưng vốn dĩ ngay từ đầu đã chắng ai cho nàng một cơ hội lựa chọn, thế nên cả đời này phải làm thế thân, thế thân cho sự sống của gia tộc, cho tình yêu của hắn dành cho tỷ tỷ nàng.
***
Nhiều đêm những kí ức về mẫu thân, về hai đứa trẻ mười năm trước lại ùa về càng làm cho tâm hồn nàng thêm ngột ngạt. Rốt cuộc những chuyện trong dĩ vãng liệu có ý nghĩa gì mà có thể cứ mãi giày vò con người ta đến thế? Tại sao mọi người ai cũng chỉ nhớ đến một Liễu Uẩn Nịnh tài hoa xuất chúng, ngay cả hắn cũng như thế, vậy thì Liễu Vận Ngưng, nàng ở đâu đây?
Nhưng đáp lại câu hỏi ấy mãi mãi chỉ có tiếng gió thảng thốt cùng tiếng lá rơi xào xạc.
Có lẽ trên thế gian này, điều buồn nhất là sự tồn tại của một con người vốn đang còn sống lành lặn, thế nhưng lại bị mọi người xung quanh phủ nhận, quên lãng và chắc cũng chẳng có gì đau đớn hơn những chuyện năm xưa, người hứa thì đã quên mà người nghe vẫn còn nhớ mãi.
Những kỉ niệm ấy vốn dĩ với hắn chẳng còn tồn tại, phải chăng nàng cũng nên quên đi? Tim đã chết theo chiếc lá hẹn ước năm xưa, giờ đây chỉ còn Liễu Vận Ngưng héo mòn nơi cung cấm. Cuộc đời nàng tựa như một vở bi kịch khiến người ta chua xót và đau lòng, mà kịch hết rồi, người diễn có nên xuống sân khấu không?
Cho đến lúc nàng quyết định buông bỏ thì hắn lại tìm mọi cách ép nàng ở bên cạnh. Thế mà trớ trêu thay khi trái tim nàng suýt rung lên một lần nữa thì Liễu Uẩn Nịnh thực sự lại quay trở về.
Ai là người con gái năm xưa đàn lên một thủ khúc khiến thái hậu Kỳ quốc lần đầu tiên nở nụ cười? Ai là người đã chiếm trọn trái tim của bậc đế vương? Từng lớp bí ẩn dần dần được giải đáp nhưng khi tất cả sự thật được phơi bày thì cũng chính là lúc ngọn lửa bùng lên thiêu đốt Liễu uyển, mang theo tình yêu tuyệt vọng và xóa nhòa đi hình bóng hai đứa trẻ mười năm trước.
Từ nay về sau không còn là thế thân nữa, từ nay về sau chỉ còn Liễu Vận Ngưng với một vết sẹo trên khuôn mặt, là Liễu Vận Ngưng duy nhất trên đời…
***
Tôi tưởng tượng, “Thế thân” tựa như một miếng vải bị vá nên bởi chằng chịt những vết hằn của cảm xúc, những mâu thuẫn, giằng xé từ chính nội tâm của nhân vật và hàng tá khối bi kịch. Những hiểu lầm tựa như các lớp sóng hết lớp này đến lớp khác ập đến dồn dập như muốn xô ngã lí trí của những người trong cuộc.
Người ta nói chuyện gì cũng có thế thân, riêng tình yêu là không thể. Có lẽ ngay từ đầu Liễu Vận Ngưng đã không phải là người thay thế bởi từ đầu đến cuối người Hiên Viên Kỳ yêu chỉ có một mình nàng nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, liệu nàng có còn chọn lựa tha thứ và trở về bên hắn một lần nữa? Tôi xin phép sẽ dừng tại đây và không tiết lộ thêm tránh làm mất sự thú vị.
Truyện có nhiều đoạn rất cảm động khiến tôi phải dừng để ổn định lại cảm xúc rồi mới đọc tiếp, cốt truyện mới lạ, lời văn được chau chuốt rất cẩn thận tựa như những lời tâm tình khắc khoải của số phận một người con gái bất hạnh, nội tâm nhân vật được miêu tả khá trọn vẹn, đi sâu vào lòng người đọc. Tuy nhiên chỉ hơi tiếc một điều là càng về dần phần kết, tác giả càng viết yếu tay, khiến cảm xúc dường như bị hạn chế hơn và cũng vì thế mà tôi không cảm thấy hài lòng với cái kết cho lắm.
Thế nhưng tôi vẫn nghĩ đây sẽ là một sự lựa chọn khá ổn cho những bạn yêu thích thể loại ngược luyến tàn tâm.
Review by #Ninh Dung Hoa
Bìa: #Vy Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban