Thời gian không nghe lời

Thời gian không nghe lời

Năm Thời Quang mười chín tuổi, cô hỏi Thời Cảnh Nham đã sắp bước vào tuổi ba mươi như thế này:

 

“Khi nào thì anh sẽ kết hôn?”

 

“Khi nào em có bạn trai, anh sẽ nghĩ đến chuyện kết hôn.”

 

“Vậy thì… em sẽ không tìm bạn trai nữa.”

 

Lời nói bộc phát ra trong lúc vô tình, lại cực kỳ hữu ý. Anh đợi em có bạn trai rồi, có người chăm sóc rồi, không cần anh nữa, anh sẽ buông tay. Vậy thì.... em không cần ai chăm sóc, cũng không muốn nhìn thấy anh kết hôn với người khác, cho nên em sẽ không tìm bạn trai đâu. Chúng ta cứ như vậy, là được rồi.

 

Trên giấy tờ, Thời Quang là em họ của Thời Cảnh Nham, bởi vì cô được gia đình chú tư của anh nhận nuôi. Nhưng thực ra, từ trước đó nữa, hai người đã có một khoảng thời gian ở cạnh nhau. 

 

Khi đó, cô là Đào Đào, cô bé nhỏ xíu được nhặt về từ trên núi. Sống với người bà hiền hậu được 6 năm thì theo gia đình mới rời đi. Kể từ đó, sợi dây liên lạc giữa anh và cô chỉ là những cuộc điện thoại đường dài ngắn ngủi vài phút và luôn kết thúc bằng ba chữ “Em vẫn ổn.”

 

Nhưng Thời Cảnh Nham luôn biết, cô không ổn một chút nào, chẳng qua chỉ là không muốn anh lo lắng, cũng không muốn mình trở thành gánh nặng của bất kỳ ai. Thời Quang đã lặng lẽ trưởng thành như vậy. Xinh đẹp động lòng người, lại khép nép đến đáng thương. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)

 

Cho đến ngày cô vào đại học. Một lần nữa trở về nơi này, Thời Quang không có quá nhiều cảm xúc, suy cho cùng cô cũng chỉ là một đứa trẻ không ai cần. Vậy thì, ơn nghĩa dưỡng dục vẫn phải trả, nhưng tình cảm chân thành được bao nhiêu? 

 

Thời Quang chỉ muốn mau chóng rời khỏi nhà, đi tìm việc làm, để không còn phụ thuộc vào gia đình nữa, không còn phải nghe những cuộc cãi vã về sinh hoạt phí sau này của cô nữa. Cô đi rồi, cuộc sống của mọi người có lẽ sẽ dễ chịu hơn chăng?

 

Người đầu tiên gạt bỏ suy nghĩ hoang đường đó của cô chính là Thời Cảnh Nham. Không giống như một người đàn ông thành thục lấy cục diện làm trọng, anh chững chạc đàng hoàng đứng trước tất cả mọi người giành lại công bằng cho cô. Nói đúng hơn, là giành lại tôn nghiêm cho cô. Thời Quang mỉm cười trong lòng, quả nhiên, nơi ấm áp nhất chính là nơi có anh.

 

Bắt đầu từ đó, Thời Cảnh Nham chủ động nhận việc chăm sóc Thời Quang. Dù bận đến thế nào cũng sẽ dành chút thời gian ít ỏi đến trường nhìn cô, cho cô những quan tâm tinh tế nhất, để ý đến những tâm tư sâu kín nhất của cô, từ từ mang cô ra khỏi sự bức tường thành tự ti của một kẻ ăn nhờ ở đậu. Tất cả những điều này, Thời Quang đều biết hết.

 

Mặc dù Thời Cảnh Nham chưa từng nói nhiều, cũng chưa từng trước mặt mọi người thể hiện thái độ gì quá khác thường, nhưng Thời Quang biết, anh đang thiên vị cô, một cách rất quá đáng. Chỉ cần là Thời Quang, mọi luật lệ đều có thể bỏ qua hết, chỉ cần là cô, mọi việc hoang đường nhất anh đều có thể làm.

 

Thời Quang vốn không có nhiều hy vọng như vậy. Cuộc sống bị áp bức về mặt tình cảm đã khiến cô trở nên rụt rè, không dám mộng tưởng xa vời, đặc biệt là một người đàn ông xuất sắc như Thời Cảnh Nham. Thế nhưng, chuyện tình cảm vốn không có nhiều đắn đo đến vậy. Thời Quang cũng chẳng phải là một cô gái tầm thường. Thích thì nhích thôi.

 

“Thời Cảnh Nham, lúc còn nhỏ em rất muốn mang cùng họ với anh. Nhưng bây giờ lớn rồi, em lại  ghét mình cùng họ với anh. Anh có muốn biết tại sao không?”

 

“Anh không muốn biết.”

“Bởi vì… anh muốn mình là người tỏ tình trước.”

 

Dường như chỉ chờ một câu nói này thôi, tất cả đã lệch hẳn khỏi quỹ đạo. Họ không còn phải che giấu tình cảm của mình nữa, không còn phải kiềm chế kích động mỗi khi nhìn thấy nhau, không còn phải mất ngủ vì nghĩ xem tình cảm của đối phương đối với mình như thế nào. Tất cả đều đã hiển hiện ra trước mắt, việc còn lại, chỉ là chìm đắm trong mật ngọt của tình yêu mà thôi.

 

Không cần cố gắng quá nhiều, bởi vì vốn dĩ họ đã rất xứng đôi. Thời Cảnh Nham và Thời Quang đều là những người tài sắc vẹn toàn. Khoảng cách tuổi tác có hơi nhiều một chút, nhưng lại vô cùng thuận lợi để anh cưng chiều cô gái nhỏ. Mà ngay cả việc này, anh cũng phải xếp hàng chứ không được ưu tiên như trước nữa. Bởi vì, cô gái nhỏ nhà anh, đã tìm được gia đình thật sự rồi.

 

Khí chất của một người có thể là do năm tháng tôi luyện mà có được, cũng có thể là do di truyền từ trong xương máu. Mà Thời Quang, lại được cả hai. Tuy thời thơ ấu trải qua không được tốt đẹp, nhưng cô vẫn cảm nhận được tình yêu thương của cha nuôi và bây giờ là cha ruột. 

 

Cả hai người đàn ông này, đã dùng tình yêu vô bờ bến của mình để vun đắp nên một Thời Quang thuần khiết và lương thiện, nhưng không hề dễ bắt nạt. Ai tốt với cô, cô sẽ trả gấp trăm lần, nhưng ai muốn chèn ép cô, cô nhất định sẽ không để yên.

 

Đây là cá tính, cũng là nét đặc sắc của riêng Thời Quang, khiến Thời Cảnh Nham không có cách nào ngừng yêu thương. Chỉ cần cô muốn, anh sẽ bảo vệ cô cả đời này, không một ai có thể tổn thương cô dù chỉ là một chút.

 

Lúc đầu quan hệ giữa Thời Cảnh Nham và ba ruột của cô có chút căng thẳng vì công việc, sau đó lại càng căng thẳng hơn vì tranh nhau vị trí trong lòng cô, khiến cho không khí mỗi lần gặp gỡ đều giương cung bạt kiếm, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài thôi, trong thâm tâm cả hai đều thầm cảm ơn người còn lại đã mang đến thật nhiều cung bậc cảm xúc cho cuộc đời của cô gái mà họ thương yêu nhất.

 

Câu chuyện bắt đầu với một chút trầm buồn vì hoàn cảnh trưởng thành của Thời Quang, nhưng sau khi cô trở về bên cạnh Thời Cảnh Nham, từng bước tìm được gia đình, lại dần dần phát hiện được năng lực của bản thân, có thể mạnh mẽ chống đỡ những khó khăn mà người khác mang lại, còn có thể vững vàng đi trên con đường mà cô yêu thích, cùng với những người bạn thân thiết đáng yêu nhất. 

 

Đương nhiên, không thể thiếu sự giúp đỡ từ phía người đàn ông bên ngoài lạnh lùng bên trong nhiều tiền Thời Cảnh Nham. Bằng các cách khác nhau, anh muốn tuyên bố cho cả thế giới này biết, anh chỉ dành sự nhiệt tình và dịu dàng của mình cho duy nhất một người, Thời Quang của anh, cũng là ‘ánh sáng' của cuộc đời anh.

 

Cô gái nhỏ, đã trưởng thành trong vòng tay anh như vậy đấy. Thì sao nào?

____

 

“ “: Trích từ truyện.

 

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ

Cre: Google/Huaban


 


Thứ kình

Thứ kình

Lần đầu tiên Trì Kiến gặp Lý Cửu Lộ, anh đã biết con người thật của cô không hề giống với vẻ bề ngoài. Lúc ấy, cô 18 tuổi.   Vẻ đẹp thanh xuân rực rỡ chói mắt khiến người khác phải ngoái nhìn, lại còn rất ngoan ngoãn h...

Nữ phụ không có khát vọng sống

Nữ phụ không có khát vọng sống

Kỷ Đại Ninh là nữ phụ pháo hôi xui xẻo trong văn nam chủ. Vốn dĩ là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Kỷ gia nhưng kể từ khi cô em gái ngoài giá thú Kỷ Điềm xuất hiện, cuộc sống của cô ngày càng trở nên bi thảm hơn. Lúc sốn...

Dư niệm

Dư niệm

Trong lòng Cố Tần ôm hai điều bí mật   Một là giọng nói của cô gái nhiều năm trước ở quảng trường giúp anh vượt qua những tháng ngày vô vọng.   Hai là đôi mắt trong suốt lấp lánh của cô bé trên chuyến tàu năm đó khi...

Lê hấp đường phèn

Lê hấp đường phèn

#ReviewLÊ HẤP ĐƯỜNG PHÈN Tác giả Tửu Tiểu ThấtThể loại Hiện đại, #Thể_thao (trượt băng khúc côn cầu), nữ cường, hài hước, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thanh mai trúc mã, thanh xuân vườn trường, HEĐộ dài 106 chương + 8 NT + #PH...

Thịt trước yêu sau

Thịt trước yêu sau

Văn án   Ngụy tiên sinh da trắng chân dài, tướng đào hoa trời sinh.   Tiếc rằng chỉ mời gọi được toàn hoa đào nát, chỉ duy một bông hoa đào đẹp nhất lại không thích anh.   Ngụy Nam Hừ!   Kết quả không cẩn thận ...

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Chinh phục đối thủ đến nghiện

Toàn khối đều biết nữ học bá Lục Lâm Vãn cùng nam học thần Lục Hoài Chuẩn là đối thủ một mất một còn. Học kỳ này, Lục Lâm Vãn lại đứng thứ hai, kém tên oan gia không đội trời chung kia đến ba mươi điểm. Rõ ràng là đêm hô...