THỜI GIAN NHƯ HẸN
Tác giả: Tiểu Lộ
Thể loại: Hiện đại, lính cứu hỏa, tình yêu hẹn ước, nhẹ nhàng, sạch sủng, HE.
Độ dài: 80 chương + NT
Tình trạng: Hoàn edit
--------------------
“Thời gian như hẹn” là một câu chuyện nhẹ nhàng, kể về chuyện tình cảm của một anh lính cứu hỏa và cô gái của mình.
Năm 18 tuổi, trong một trận động đất ở vùng núi Dương Xuyên, anh lính cứu hỏa Cận Thời Xuyên cùng chú chó tìm kiếm cứu hộ Truy Phong của mình, tìm thấy một cô bé vị vùi trong đống đổ nát. Cô bé ấy là Từ Lai, 15 tuổi.
Trong thảm cảnh đến từ thiên tai ấy, người người mất con, nhà nhà mất của. Ngay từ lúc nhìn thấy hình ảnh Cận Thời Xuyên đưa bàn tay to rộng về phía mình, Từ Lai đã biết, đời này của mình, chỉ có thể nắm chặt tay anh ấy mà thôi.
Trong nỗi đau mất mẹ và căm phẫn đối với cha, Từ Lai nghẹn ngào:
“Cận đại ca, anh có thể mang em theo không?”
“Không thể.”
“Vậy chúng ta có thể ước hẹn không?”
“Ừ”.
Một cái gật đầu, đợi chờ 10 năm. Có lẽ đối với Cận Thời Xuyên, những cuộc gặp gỡ như vậy đã quá nhiều, một câu “ừ” của anh, anh nghĩ người ta cũng mau chóng quên thôi. Thế nhưng, cô bé ấy lại nhớ. Vì nhớ rõ, cho nên sau 10 năm cố gắng học hành như anh căn dặn, cô bé lại một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, xinh tươi, trưởng thành.
Tiếc thay, anh lại không nhớ. 10 năm của cô khác với 10 năm của anh. Trong khi cô phấn đấu để đến gần anh hơn, thì anh vẫn mải mê với công việc của một người lính tuyến đầu. Ở đâu có hiểm nguy, sẽ có anh ở đó. Hăng say lao động với lý tưởng của mình, anh đã bỏ quên cả chuyện tình cảm của bản thân. Cho nên mới nói, Từ Lai cảm thấy may mắn đến thế nào.
Ngày gặp lại, anh không nhận ra cô. Từ Lai cũng không buồn. Bởi vì từ một cô bé 15 tuổi trở thành một cô gái 25 tuổi xinh đẹp đầy sức sống, không phải ai cũng có thể nhận ra.
Cận Thời Xuyên không nhớ, vậy thì cô sẽ nhắc anh. Thế nên, hết lần này đến lần khác, Từ Lai tìm kiếm cơ hội đến gần anh, cho dù những cơ hội đó, lần nào cũng vô cùng nguy hiểm. Vì anh là lính cứu hỏa, cho nên muốn gặp được anh cũng chỉ có thể xông vào những nơi như vậy mà thôi.
Và rồi cuối cùng, Từ Lai cũng đạt được ước nguyện. Cận Thời Xuyên đã nhớ ra cô là ai, thông qua… một con chó. Vâng, chính xác là như vậy. Bởi vì trước kia khi gặp Cận Thời Xuyên, là anh cùng với con chó Truy Phong đã cứu cô. Sau đó trong một lần cứu nạn, Truy Phong vì cứu anh nên đã hy sinh. Vì vậy, Cận Thời Xuyên luôn tự trách và cũng không muốn huấn luyện chó nữa, anh không muốn có thêm bất cứ một Truy Phong nào nữa.
Ấy vậy mà, Từ Lai đến, mang cho anh một con chó Bình An, giống Truy Phong của anh như đúc. Lúc đó anh mới biết, cô gái xinh đẹp này, chính là cô bé anh đã từng cứu cách đây 10 năm. Và anh cũng biết, chỉ bằng một lời nói bâng quơ của anh khi ấy, cô bé năm xưa đã kiên định một lòng, giữ anh trong trái tim non nớt ấy, cho đến tận bây giờ.
Nói không cảm động là nói dối, nhưng Cận Thời Xuyên cũng không đến mức vội cho rằng đây là một điều may mắn. Bởi vì anh nghĩ, cô bé ấy chỉ là cảm giác mang ơn anh mà thôi và anh với công việc đầy hiểm nguy như thế này, cũng không đủ tư cách mang lại cuộc sống bình yên cho bất cứ cô gái nào cả.
Thế nhưng, Từ Lai mạnh mẽ tuyên bố, không phải là hàm ơn, mà đã trở thành chấp niệm. Đời này không phải anh, thì sẽ không thể là ai khác. Cô dùng 10 năm trưởng thành của mình để xây dựng một nền tảng vững chắc, không ngại khó khăn tạo thành một chiếc cầu nối giữa hai người. Trong những năm ra nước ngoài học tập, cô không ngại mình là con gái, lại chọn ngành động vật học, tham gia vào công tác cứu trợ của các tổ chức lớn. Cô không ngại mình chân yếu tay mềm, chọn làm huấn luyện viên cho những chú chó to lớn, chỉ để mang về cho anh một dũng khí đối mặt.
Cô không ngại anh nhìn cô với ánh mắt khác, đối diện với anh khẳng định một câu: “Em sẽ theo đuổi anh!”
Yêu, chính là như vậy. Yêu một người lính cứu hỏa như như anh, cần phải dũng cảm như vậy.
Nhưng tất nhiên, một thanh niên mạnh mẽ bá đạo như Cận Thời Xuyên đâu thể nào để mang tiếng bị con gái theo đuổi. Thế nên, khi phát hiện ra mình cũng có tình cảm với cô bé ấy, anh đã lật ngược tình thế, từng bước đưa con gái nhà người ta về chiếm làm của riêng.
Câu chuyện thật sự rất nhẹ nhàng, cũng là đề tài cứu hỏa, cũng là những hiểm nguy trong nghề nghiệp, nhưng không góc cạnh. Có lẽ vì sợ người đọc quá đau lòng, cho nên tác giả không tả quá sâu vào những thảm cảnh ấy, mà thay vào đó, là những điểm nhấn khác. Ví dụ, sự hài hước lạc quan của những người lính tận trung với lý tưởng, sự thông minh tài giỏi của những chú chó dũng cảm, hay là những mẩu chuyện tình cảm bên lề của dàn nhân vật phụ... Tất cả đều được khắc họa đầy đủ, tuy có hơi nâng tông màu hồng lên một chút, nhưng chuyện tình cảm mà, có thể vui được bao nhiêu thì cứ vui bấy nhiêu thôi, không cần phải quá khắt khe với bản thân.
“Lính cứu hỏa đi dập lửa nhưng ngọn lửa trong lòng phải luôn luôn bùng cháy.”
Riêng tình cảm của Cận Thời Xuyên và Từ Lai, giống như tên gọi “Thời gian như hẹn”, chính là lời ước hẹn 10 năm. Tuy ban đầu chỉ xuất phát từ một phía, nhưng sau khi xác nhận đối phương rồi, thì phần còn lại chính là một hũ mật. Mặc dù cách kể chuyện của tác giả có đôi chút trẻ con và mang hơi hướng hài hước với những câu nói “thần thánh” của giới trẻ bây giờ, nhưng nhìn một cách tổng thể, tình yêu của họ vẫn mang lại rất nhiều ý nghĩa.
Từ Lai gặp Cận Thời Xuyên năm cô 15 tuổi, và sau lời ước hẹn với anh thì chăm chỉ học hành để thực hiện lời hẹn ước đó. Cận Thời Xuyên vì trách nhiệm công việc, không muốn làm dở dang cuộc đời của một cô gái tốt, nhưng nếu như người đó sẵn sàng làm hậu phương vững chắc cho anh, thì anh nhất định sẽ không phụ lòng cô ấy.
“Thích anh đến vậy à?”
"Thích ạ, cực kỳ thích.”
“Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện?”
“Muốn trở thành người xứng với anh.”
Cho nên, yêu sớm hay muộn không quan trọng, quan trọng là mình đã phấn đấu vì tình yêu đó như thế nào. Ai yêu ai trước không quan trọng, quan trọng là một khi đã xác định tình cảm, thì nhất định phải đầu bạc răng long.
____________
" ": Trích dẫn từ truyện
Review by #Lâm Tần
Bìa: #Lam Tần
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban