THỜI GIAN TƯƠI ĐẸP CỦA CHÚNG TA
Tác giả: Lâm Uyên Ngư Nhi
Thể loại: Hiện đại thực tế, nam chính cảnh sát bảo vệ văn vật - nữ chính chuyên gia phục chế bích họa, gương vỡ lại lành, sạch ngọt sủng, HE.
Độ dài: 79 chương + 1 phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn edit
----------------
Vào một ngày đẹp trời dưới chân núi chùa Thanh Minh, Ôn Thiên Thụ nhìn người đàn ông cao to đĩnh đạc, khuôn mặt rực rỡ còn hơn cả ánh dương kia, tự nhủ thầm.
Nếu lần này cô không thu phục được anh, cô sẽ không mang họ Ôn nữa.
Mà là họ Hoắc. Bởi vì, anh là... Hoắc Hàn.
...
Gặp lại Hoắc Hàn ở nơi thâm sơn cùng cốc này, chính Ôn Thiên Thụ cũng không ngờ tới. Cô đến nơi này là để phục chế một bức bích họa cổ bên trong chùa Thanh Minh. Mục đích là công việc, nhưng cũng là tìm một nơi chốn để bình tâm lại.
Rất ít người biết thân phận thực sự của Ôn Thiên Thụ. Thiên kim tiểu thư của nhà giàu nhất thành phố Tây Giang thì sao chứ? Chẳng phải cũng chỉ là một gia đình ly tán đấy thôi? Cha ngoại tình, mẹ lấy người khác, vậy tiền nhiều để làm gì?
Thế nên, vào lúc biến cố gia đình xảy ra vào 7 năm trước, Ôn Thiên Thụ mang một trái tim non nớt tổn thương đi du lịch, và gặp được Hoắc Hàn. Hai người khi ấy là vừa gặp đã yêu, đơn giản mà nhiệt tình. Cô gái trẻ xinh đẹp như hoa, chàng sinh viên nam thần khoa hóa, nhìn thế nào cũng là một cặp trai tài gái sắc.
Nhưng dù cho bạn trốn chạy đến đâu, sự thật vẫn luôn tồn tại. Cơn bão lòng qua đi, dư âm còn lại chỉ là những kỷ niệm khắc sâu. Một cuộc hẹn mà người không đến, định sẵn con đường phía trước ai đó sẽ phải đi một mình.
Ôn Thiên Thụ và Hoắc Hàn rời xa nhau trong một nỗi tiếc nuối không cách gì tháo gỡ. Chính vì tiếc nuối, cho nên bảy năm sau gặp lại, ngọn lửa âm ỉ lâu nay lại bùng lên. Sau khi chắc chắn anh chưa thuộc về ai, Ôn Thiên Thụ lại một lần nữa bắt đầu con đường chinh phục người đàn ông mang tên Hoắc Hàn.
Nhưng nào có dễ dàng như vậy. Hoắc Hàn đương nhiên vẫn nhớ, ngày đó cô dụ dỗ anh xong liền quay lưng bỏ đi, hại anh một thời gian dài như vậy không biết mình đã sai ở đâu. Lần này gặp lại, không thể lại để cho cô tùy ý oanh tạc trái tim anh thêm lần nữa.
Kiên quyết là vậy, cứng rắn là vậy, nhưng ngoại trừ suy nghĩ như vậy ra, anh chẳng có hành động nào làm đúng như điều mình nghĩ cả. Trong những lần tiếp xúc với Ôn Thiên Thụ, anh hết lần này đến lần khác lại tự bán đứng mình.
Không phải anh học khoa hóa sao? Tại sao bây giờ lại làm cảnh sát bảo vệ văn vật? Là bởi vì cô làm nghề phục chế bích họa. Hy vọng trên con đường mà anh theo đuổi, sẽ có lúc lại được nhìn thấy cô.
Không phải nói anh hận cô đến nỗi nhìn thấy cũng không nhận người quen sao? Vậy những hành động bảo vệ và chăm sóc như có như không kia là gì? Là vì yêu, cho nên mới hận. Người con gái ấy, anh không tin tưởng giao cho ai cả, đành phải tự mình che chắn cho cô như vậy.
Thật ra, trên đời vốn dĩ không có tấm gương nào đã vỡ lại có thể lành lặn như lúc đầu cả. Có chăng chỉ là hai người chọn lựa bỏ đi những mảnh vụn, chỉ nhặt mảnh còn đủ lớn rồi cùng nhau mài mòn từng góc cạnh bén nhọn đó đi, để có thể một lần nữa chứa đựng hình bóng của cả hai người.
Ôn Thiên Thụ và Hoắc Hàn đều suy nghĩ như vậy. Trải qua bảy năm, cô đã trưởng thành rất nhiều, anh cũng vững vàng hơn khi ấy. Mặc kệ trước kia là cô bỏ đi trước, hay anh không đúng hẹn mà đến, thì giờ đây việc gặp lại nhau như thế này cũng đủ để chứng minh sự chờ đợi của hai người không hề uổng phí.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa đủ cả. Còn có vách ngăn nào đủ sức cản trở họ?
Tìm được tiếng nói chung trong cả tình cảm lẫn công việc, Ôn Thiên Thụ và Hoắc Hàn cùng nhau lên đường, đi tìm lại số văn vật đã bị đánh cắp. Từng vụ án xảy ra, từng bí mật được hé lộ, mỗi một bước đi đến gần điểm kết thúc cũng là một bước giẫm lên sự thật.
Từ cái chết bí ẩn của người cha mà cô yêu thương nhất, cho đến những sự việc có liên quan đến công cuộc bảo vệ văn vật của chính phủ, và cả sự hiểu lầm đáng tiếc khiến cho Ôn Thiên Thụ và Hoắc Hàn bỏ lỡ 7 năm quý giá ấy. Tất cả được phơi bày một cách trần trụi đến đau lòng.
Nhưng đó là cái giá phải trả cho lý tưởng của mỗi đời người. Chúng ta làm nên lịch sử, đi cùng lịch sử, và cũng phải bảo vệ lịch sử. Chính những món đồ tưởng chừng như không có một chút giá trị nào, lại chính là bằng chứng cho từng thời kỳ phát triển của chính chúng ta.
Có người lợi dụng điều đó để tư lợi cá nhân, cũng sẽ có người vì nó mà sống chết bảo tồn. Thế giới chính là như vậy, đen trắng là những mảng màu cơ bản và đối lập, mãi mãi giằng co.
Câu chuyện này viết về một đề tài như vậy. Viết về những con người có lý tưởng, có thể hy sinh những nhẹ nhàng cá nhân mà đón nhận gánh nặng của quốc gia. Viết về những chàng trai trẻ vui nhộn mà bản lĩnh, viết về những nhân vật luôn sống trong bóng tối, chỉ hy vọng có một ngày có thể kéo được những kẻ tội phạm cùng ra ngoài ánh sáng. Viết về tình yêu của những con người đầy trách nhiệm. Cuối cùng, là viết về tình yêu bền bỉ vượt thời gian của Ôn Thiên Thụ và Hoắc Hàn, đã trải qua ngọt ngào, nếm mặn chát, đến cùng lại chính là ngọt lại càng ngọt.
Thật ra tấm gương vỡ của họ, vốn dĩ đã lành trước khi hiểu lầm được hóa giải. Điều đó cũng có nghĩa là, yêu một lần, xác định một đời. Khi bạn nhận ra được ý nghĩa của đối phương trong cuộc đời của mình, thì có phải hiểu lầm hay không, đâu còn quan trọng nữa.
…
Giống như khi chúng ta xem một bộ phim, có người thích tạo hình diễn viên, có người thích nội dung, có người lại thích tình tiết diễn biến. Câu chuyện “Thời gian tươi đẹp của chúng ta” này cũng vậy. Diễn biến câu chuyện không có quá nhiều bất ngờ, các vụ án không được miêu tả chi tiết, nhân vật “trùm cuối” cũng không phải là “một tay che trời” khiến mạch truyện sục sôi máu lửa. Nhưng thay vào đó, nhiều hơn là tâm lý của từng nhân vật, là suy nghĩ và lý tưởng của họ đối với con đường mà mình đã chọn.
Đều là cảnh rơi vào điểm chết, lựa chọn của mỗi người lại khác nhau. Có người sợ hãi bỏ chạy, cũng có người liều chết xông lên. Ôn Thiên Thụ muốn buông tay để bảo toàn lý tưởng cho Hoắc Hàn, nhưng khi chính mình nhìn anh đối mặt với cái chết thì cô lại bừng tỉnh. Nếu không còn người kia, sống cũng chẳng còn ý nghĩa.
Lý tưởng, không chỉ cần có sức của một người là có thể bảo vệ.
Không còn sinh mệnh, thì còn có thể bảo vệ cái gì đây?
Cho nên, sinh mệnh hay tín ngưỡng? Tùy thời lựa chọn.
___________
Review by #Lâm Phi
Bìa: #Tịch Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Huaban/google