#Review
THỜI NIÊN THIẾU KHÔNG THỂ QUAY LẠI ẤY
Tác giả: Đồng Hoa
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường, ngược, OE
Số chương: 80 chương
Tình trạng: Hoàn edit
----------------
“Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại. Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình. Tôi có thể đóng cửa trái tim mình. Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn. Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu...”
Thật ra, vết thương đau đớn nhất thế gian chính là vết thương không đổ máu, cũng như trăng trên nước, nhìn thì thật trọn vẹn, yên bình nhưng mỗi khi gió thổi qua, sẽ dễ dàng lộ ra vết rách, âm thầm nhức nhối...
Lúc bắt đầu đọc “TNTKTQLA”, ở quê tôi trời đang mưa, cái rét muốt thấm dần trong từng thớ thịt nhưng tay tôi vẫn không ngừng lật từng trang sách, say mê bước vào thế giới của La Kì Kì, một cô gái mạnh mẽ, quật cường nhưng thật ra trong lòng lại cất giấu sợ hãi và mê man. Tôi thừa nhận mình vẫn đang ở tuổi thanh xuân, chưa có gì để nuối tiếc, chưa bị tổn thương, chưa có chia ly. Nhưng cái cách mà tác giả dựng nên câu chuyện về thời niên thiếu của La Kì Kì lại làm tôi thấy vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm, cuốn hút.
Bạn có từng bị thầy cô mắng, thậm chí tới mức cảm thấy bản thân thật vô dụng. Bạn muốn thu người vào chiếc vỏ ốc nặng nề, hay cứng đầu kiên quyết làm theo ý mình mà thầy cô hay gọi là ương bướng, cứng đầu? Bạn có bao giờ ghen tị với em gái khi thấy ba mẹ thương em hơn nhưng lại liều mạng bảo vệ đứa em bé bỏng vì: chị em ấy à, chỉ bản thân được bắt nạt, nhưng người khác thì không.
Bên cạnh bạn có một người bạn thân luôn sẵn sàng ôm bạn vào lòng lúc bạn mệt mỏi trong khi cô ấy cũng đang chìm trong sự mệt mỏi của chính mình?
Bạn có từng thích một người suốt bao năm tháng tuổi xuân không? Có từng ghen tuông, tự tìm cách xa lánh, tự ti về bản thân khi bên cạnh người ấy xuất hiện một cô gái hoàn mĩ khác? Có từng vì thế mà phạm sai lầm...
Đó là tuổi xuân của La Kì Kì, cũng là một phần tuổi xuân của tôi.
Tôi thích La Kì Kì bởi cô không giống với các nữ chính ngôn tình khác. La Kì Kì yêu, yêu rất nhiều, tình yêu cô dành cho Trương Tuấn chân thật và sâu đậm hơn bất cứ ai. Nhưng cô cũng hiểu rõ hơn ai hết cuộc sống của mình vốn dĩ không chỉ có tình yêu. Nếu muốn thứ gì, cô phải tự mình nỗ lực không ngừng để đạt được. Biết mình không bằng người ta, cô liền liền ra sức học tập, chăm chỉ gấp đôi, trở thành một cô gái vừa thông minh lại xinh đẹp, bất khả chiến bại. Có lẽ cô đã biến tình yêu thành động lực để tiến lên. Trên con đường cô đã bước đi, có lẽ cô sẽ không nhớ rõ người chạy phía sau mình là ai, nhưng lại vĩnh viễn nhớ rõ người chạy phía trước.
“Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận những chuyện mình đã làm.”
Rất nhiều người từng lướt qua cuộc đời La Kì Kì: Cát Hiểu Phỉ,Trương Tuấn, Tiểu Ba, Quan Hà, Thẩm Viễn Triết... Không ít người có tài năng, cũng sẵn sàng bỏ ra tài năng đó, nhưng vận mệnh không thành toàn cho họ. Đến cuối cùng tôi lại chợt nhận ra, hóa ra những người khiến ta kính trọng là những người không ngại khổ, cũng không oán hận vận mệnh, mà họ trầm mặc, cố gắng bước đi, bước tiếp con đường đời.
Tôi học được rất nhiều, cũng buồn rất nhiều. Câu chuyện kết thúc bằng một lời hẹn bên dòng sông. Tôi không biết La Kì Kì sẽ gặp lại ai trên dòng sông ấy, là Trương Tuấn hay Tiểu Ba, hay thậm chí sẽ chẳng là ai cả.
Thật ra trong truyện tôi còn rất lưu luyến một người. Là Cát Hiểu Phỉ, bạn thân của La Kì Kì. Câu chuyện của cô làm tôi day dứt: có thai lúc còn đi học và rồi bỏ đi với lời hứa sẽ luôn mạnh mẽ. Tôi đã khóc rất nhiều cho Hiều Phỉ. Nhưng điều quan trọng là bài học mà tôi học được:
“Chúng ta không có cách nào ngăn cản vận mệnh lấy đi những thứ trong tay chúng ta, tuy nhiên, chúng ta có thể lựa chọn những thứ chúng ta lấy được từ trong cuộc sống và trân trọng nó,”
---------------------
" ": Trích từ truyện
Review by #Yên Dung Hoa
Bìa: #Vân Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban