#Review
THUẬT ĐỌC TÂM
Tác giả: Thanh Nhàn Nha Đầu
Thể loại: Hiện đại, ngọt sủng, hài, sạch, nam chính khiếm thính, HE.
Độ dài: 65 chương.
Tình trạng: Hoàn edit.
_________
“Khi bạn có thể ở bên cạnh một người mà không nói lời nào, chia sẻ khoảnh khắc yên tĩnh với anh ấy nhưng lại không cảm thấy xấu hổ. Giây phút đó bạn sẽ hiểu ra rằng mình đã gặp được định mệnh của đời mình rồi.”
Đây là một câu nói trong phim điện ảnh “Pulp Fiction” và có lẽ không ai hiểu ý nghĩa của câu nói này bằng Tô Đường.
Tô Đường là một cô gái độc lập, mạnh mẽ, lạc quan và có chút khiếu hài hước. Từ nhỏ ba mẹ cô đã ly hôn, sau đó họ đều lập gia đình mới, không ai muốn nuôi cô nên Tô Đường về ở với bà ngoại, rồi cứ thế mà mỗi ngày chăm chỉ học tập hướng về tương lai. Thế rồi khi hai mươi tư mùa xuân đã trôi qua, khi Tô Đường đã hoàn thành xong khóa du học của mình, tốt nghiệp luôn một trường đại học ở bên Pháp mà cô vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai…
Về nước với hy vọng tìm kiếm việc làm, ổn định cuộc sống, tranh thủ tìm luôn một người yêu xóa bỏ kiếp FA, Tô Đường lên máy bay trở về quê hương. Và ngay tại sân bay ngày hôm ấy, Tô Đường gặp Thẩm Dịch.
Lần đầu gặp Thẩm Dịch, Tô Đường hoàn toàn không nghĩ đây là chàng trai sống trong một thế giới không có sự tồn tại của bất cứ âm thanh nào. Ngày hôm ấy, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam, đứng tựa người bên chiếc xe SUV, khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười nhu hòa dưới ánh nắng rực rỡ. Trong khoảnh khắc đó, Tô Đường dường như cảm thấy cả thế giới đang vì anh mà ngừng chuyển động.
Ấn tượng đầu tiên của Tô Đường đối với Thẩm Dịch là một người đàn ông nho nhã, ôn hòa và hình như rất ấm áp. Sau này khi cô đã trở thành người bạn, người yêu và cuối cùng là người đi đến hết cuộc đời với Thẩm Dịch, cô mới biết anh không chỉ ôn hòa, ấm áp, bao dung mà còn rất lạc quan, kiên cường và mạnh mẽ.
Nói Thẩm Dịch là một con người như vậy, là vì một tai nạn khi bé mà anh mất đi thính giác, bỏ lỡ giai đoạn học nói, anh không thể nói chuyện như bình thường mà chỉ có thể giao tiếp bằng thủ ngữ và chữ viết, anh cũng không thể sinh hoạt như những người mạnh khỏe khác vì anh đã bị cắt bớt một phần ba dạ dày, cơ thể lúc nào cũng yếu ớt, lúc nào cũng bị những cơn đau hành hạ, bệnh viện chẳng khác nào ngôi nhà thứ hai của anh, cho dù nó lạnh băng và chỉ toàn mùi khử trùng. Nhưng những khiếm khuyết ấy chẳng thể làm lu mờ một tâm hồn ấm áp, một nhân cách bao dung của Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch khiếm thính, anh cũng không nói chuyện được nhưng anh không tự ti mà luôn lạc quan, tin tưởng vào bản thân. Tin tưởng mình có thể khắc phục, có thể cải thiện mọi thứ tốt hơn, anh học cách đọc khẩu hình miệng để “lắng nghe” mọi người, để học tập tri thức. Anh tinh tế, ấm áp và luôn biết quan tâm đến những người xung quanh, dùng nhân tâm để đổi lấy nhân tâm, tuy đôi khi có tổn thương vẫn kiên định bước về phía trước.
Tô Đường và Thẩm Dịch quả thật là một cặp đôi vô cùng dễ thương. Trước mặt Tô Đường, Thẩm Dịch sẽ có những lúc rất ngốc nghếch, còn biết làm nũng, còn biết đỏ mặt. Còn trước mặt Thẩm Dịch, Tô Đường đặc biệt bao che khuyết điểm, đối với cô trên thế giới chỉ có hai loại người: người tốt và kẻ xấu, mà tiêu chuẩn phán đoán duy nhất, chính là Thẩm Dịch. Người nào bắt nạt Thẩm Dịch thì đó là kẻ xấu.
Có thể nói, “Thẩm Dịch rất giống cây mắc cỡ. Khi thương tổn đã quá nặng nề, không thể chịu đựng nổi thì sẽ cuộn chặt mình lại, cố chờ cho cơn tuyệt vọng qua đi, sau đó lại chẳng ngại ngần hé mở ngay giữa thế gian đã thương tổn mình.” Thật may, khi Tô Đường đã đến bên Thẩm Dịch, cho anh lời động viên khi anh đã sắp gục ngã, cho anh sự ngọt ngào khi anh chưa từng nếm...Tô Đường, cảm ơn em đã xuất hiện.
“Thuật đọc tâm” là một câu chuyện rất nhẹ nhàng, ngọt ngào và hài hước. Nội dung câu chuyện không có gì quá phức tạp, nó chỉ đơn giản là kể về quá trình gặp và yêu nhau của cặp đôi chính. Nhưng khi đọc bạn sẽ mỉm cười tủm tỉm trước những phân đoạn dễ thương của Tô Đường và Thẩm Dịch, sẽ thoải mái trước không khí vui vẻ của bộ truyện. Nói chung, “Thuật đọc tâm” sẽ là lựa chọn thích hợp cho ai muốn xả stress sau những ngày tháng đắm mình trong truyện ngược^^.
Đoạn trích:
“Ra khỏi thang máy tầng bảy, Tô Đường không nhịn được liền nhắn ngay một tin cho Thẩm Dịch kể khổ.
— Gương thần ơi gương thần, hãy nói cho tôi biết, trên thế giới này người phụ nữ nào đáng ghét nhất?
Thẩm Dịch nhanh chóng nhắn một tin đáp lại.
— Tiểu thư Tô Đường dịu dàng xinh đẹp
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, vừa muốn hỏi anh lý do vì sao, Thẩm Dịch lại nhắn thêm một tin.
— Lỗi kỹ thuật, gương thần vừa tỉnh ngủ, nên nhìn nhầm “đáng ghét” thành “đáng yêu””
***
“Nhớ tới trò đùa dai đêm qua, Tô Đường vẫn cảm thấy có chút đau lòng, “Chút nữa em giúp anh qua phòng chăm sóc dịch vụ khách hàng, xem có thể ngừng dịch vụ gọi thoại hay không, chỉ giữ lại dịch vụ tin nhắn và gọi đồ thôi, để tránh môi giới lung tung gọi điện tới làm phiền anh.”
Thẩm Dịch lắc đầu, lại mở ứng dụng ghi chú trong điện thoại lần nữa, mỉm cười mà gõ chữ.
— Người thực sự có chuyện tìm anh sẽ không gọi điện cho anh, mấy dãy số lạ này hầu như đều là nhân viên tiếp thị gọi cả. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy di động báo tin có cuộc gọi đến, cũng cảm thấy rất thú vị.
Dường như Thẩm Dịch thật sự hứng thú với chuyện này, nhưng Tô Đường lại cảm thấy đau lòng hơn ,“Vậy anh xóa số em khỏi danh sách chặn đi, dăm ba ngày em sẽ gọi điện tới cho anh.”
Thẩm Dịch hơi ngạc nhiên, Tô Đường đang định giải thích cho anh hiểu “dăm ba ngày” là gì, liền nhìn anh có chút oan ức gõ một câu bằng điện thoại.
— Anh không cho số em vào danh sách chặn.
Tô Đường còn oan ức hơn cả anh, cô dở khóc dở cười lườm anh,“Vậy anh cài đặt số em ở chế độ gì, cả ngày hôm qua em cứ gọi cho anh là lại báo số máy quý khách vừa gọi hiện đang không liên lạc được.”
Thoáng cái Thẩm Dịch nở nụ cười tinh ranh như trẻ con.
— Đó là nhạc chờ điện thoại của anh.
“……””
__________
“ ”: Trích dẫn trong truyện
Review by #Lăng_Tuyết Dung Hoa
Bìa: #Nhan Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban