#Review
THƯỢNG THẦN, NGÀI HẠ LƯU
Tác giả: Từ Diên Vĩ
Thể loại: Cổ đại, huyền huyễn, nhẹ nhàng, hài, sủng, HE
Độ dài: 47 chương + phiên ngoại
Tình trạng: Hoàn
--------------
Mịch Trăn là một tiên tử xinh đẹp, đem lòng yêu sư phụ Ti Cầm của nàng, dù cho qua mấy nghìn năm, tình cảm vẫn không thay đổi. Khi ấy, Ti Cầm có ác cảm với hôn phối, sự si tình của nàng cũng không thuần phục được hắn. Hắn giao ước với Mịch Trăn, chỉ cần nàng có thể dẹp loạn Đông Sơn, khải hoàn trở về, hắn sẽ cưới nàng làm vợ.
Vậy mà nàng một đi không trở lại, tiên hồn bị cháy không còn một mảnh, Ti Cầm điên cuồng tìm kiếm nàng suốt ba trăm năm, vẫn không có một tia hy vọng. Nhưng không ai biết rằng ngoài Ti Cầm, còn có một Ngẫu thần vẫn luôn yêu thầm Mịch Trăn tiên tử suốt bấy lâu vẫn chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn nàng. Quan sát nàng hoạt bát, quan sát nàng tương trợ người phàm, vô lực quan sát hồn phách nàng bị thiêu đốt từng chút từng chút một...
…
Một tia hồn phách cuối cùng của Mịch Trăn vẫn chưa bị thiêu rụi, cứ lang thang nay đây mai đó, cho tới một ngày vướng vào một cái bấc đèn và được Tinh Hoa tiên tử nuôi dưỡng thành một bào thai, đặt tên là Thái Thường. Đây là một cuộc sống mới hoàn toàn khác biệt của nàng, không còn là Mịch Trăn tiên tử tiên thuật siêu quần ngày xưa, nàng hoàn toàn tái sinh dưới cái tên Thái Thường.
Từ lúc sinh ra đầu óc Thái Thường đã thiếu hụt linh quang, hơn nữa lại không chịu chăm chỉ tu hành, nên qua năm trăm năm trời ròng rã mà nàng vẫn chưa trở thành được một tiểu tiên. Không những lười biếng, Thái Thường còn vô cùng ham ăn, ham chơi, vậy mới nên nỗi đi vào chỗ không nên đi, lạc vào nơi không nên lạc.
Ngẫu thần Hào Hành tám trăm năm trước nay đã là thăng cấp lên thượng thần Hào Hành. Chàng vô tình nhìn thấy tên người vợ tiên của mình trong miếu Nguyệt Lão, cho tới khi gặp được Thái Thường, chàng mới biết tận sâu trong thâm tâm mình vui mừng thế nào. Hóa ra tình cảm đơn phương khi xưa không phai nhạt mà vẫn hừng hực cháy dưới lớp vẻ ngoài lạnh băng, chỉ là chàng che giấu sự cô đơn quá kỹ mà thôi.
Một khi đã biết Thái Thường là người vợ tiên được chứng nhận của mình, Hào Hành rũ bỏ hoàn toàn hình tượng lạnh lùng uy nghiêm, lộ ra bản chất sắc quỷ thật sự. Dù sao thiên đế đã định sớm muộn gì Thái Thường cũng là người của chàng cũng giống như đã có giấy chứng nhận kết hôn mà chưa rước nàng về rinh mà thôi. Khí chất chỉ là phù du, phong thái cũng không mài ra sống qua ngày được, chỉ có giữ ôn hương nhuyễn ngọc bên mình mới là chân thật, ôm mỹ nhân trong lòng mới có thể “ăn” nàng sạch sành sanh.
Thế nhưng cuộc sống hạnh phúc của hai người chưa êm đềm được bao lâu thì sóng gió đã ập tới, một mảnh nguyên khí của Mịch Trăn quá yếu ớt để Thái Thường có thể tiếp tục sống sót. Để cứu nàng, không còn cách nào phải đi tìm hồn phách còn lại của Mịch Trăn để nhập hai người làm một. Dẫu biết một khi làm vậy, Mịch Trăn sẽ được hồi sinh trở lại, là một Mịch Trăn luôn bám theo Ti Cầm, không còn là Tiểu Thái Thường đáng yêu của chàng nữa, nhưng chỉ cần nghĩ tới an nguy của nàng, Hào Hành đã không còn giữ được bình tĩnh.
Cho dù Thái Thường sẽ quên chàng, cho dù nàng sẽ ở bên một người khác, chàng sẽ đánh mất nàng, nhưng được ở bên bầu bạn với nàng ba trăm năm qua, có lẽ đã là phúc hạnh lớn nhất đời này của chàng.
…
Trong suốt đoạn thời gian đọc bộ truyện này, mình có cảm giác cốt truyện gần như rất giống “Hồ ly, chờ ta lớn nhé được không?” motip có thể nói hao nhau tới mức dễ nhầm lẫn, thế nhưng nếu đọc thật chuyên chú bạn sẽ nhận ra mỗi câu chuyện lại có một cái hay riêng của nó. Thứ tình cảm cao cả nhất phải chăng là tình yêu đơn phương, Hào Hành chấp nhận từ bỏ hạnh phúc của riêng mình để đổi lại một cuộc đời bình an cho người chàng yêu. Nhưng Thái Thường ở bên chàng suốt ba trăm năm qua, sớm đã quen với sự sủng nịch và tình yêu chàng giành cho mình. Cho dù hiện giờ nàng là Mịch Trăn hay nàng là Thái Thường, cũng không thể chối bỏ được sự thật, nàng yêu Hào Hành. Chính sự trẻ con, hay giận dỗi của Thái Thường mới càng cho ta thấy sự nuông chiều vô bờ mà Hào Hành giành cho nàng.
Mình thích cả hai nhân vật chính của câu truyện, thậm chí cả nam phụ Ti Cầm, khi nhận ra trái tim Thái Thường không còn hướng về mình, hắn chấp nhận sự thật ấy. Ti Cầm không ép buộc nàng ở bên hay tiếp nhận hắn. Đều là do hắn, nếu khi xưa không cố chấp, nếu khi ấy hắn trân trọng tấm lòng của nàng,... vậy nên hắn không có tư cách ở bên nàng như Hào Hành.
“Thượng thần, ngài hạ lưu” là một bộ truyện vô cùng nhẹ nhàng, nam nữ chính ở chung sinh tình, tất cả diễn biến đều không có sóng gió nào quá mức chịu đựng. Bộ truyện sẽ thích hợp với những team hường huệ, team cuồng sủng, vì sự ôn nhu của Hào Hành dành cho Thái Thường sẽ làm bạn phát ghen lên được ấy!
__________
Review by Tà Thần
Bìa: Bí Tiệp Dư
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban