#Review
TIÊN MÃN CUNG ĐƯỜNG
Tác giả: Lục Dã Thiên Hạc
Thể loại: Đam mỹ, trọng sinh, cung đình, đế vương mèo công x đầu bếp thụ, mỹ thực, huyền huyễn, hài, ngọt, sủng, ấm áp, HE.
Độ dài: 134 chương.
Tình trạng: Hoàn edit - sắp xuất bản.
___
Văn án:
Đầu bếp chuyên món ăn hải sản mạc danh kỳ diệu xuyên đến cổ đại, mang danh là xuất thân từ quý tộc nhiều tiền lắm của, nhưng trong nhà thứ đáng giá nhất cũng chỉ có một con lừa xám...
Tô Dự bất đắc dĩ nhìn trời, vì nuôi sống gia đình, chỉ có thể theo nghiệp cũ ra ngoài bán cá, vừa lúc Hoàng gia tuyển phi không phân nam nữ, quý tộc sa cơ thất thế đều nhất định phải tham gia...
Đề thi: Thi biểu diễn kỹ năng làm cá, tốt hay không sẽ được lựa chọn tiến cung.
Hoàng đế bệ hạ vẫy vẫy cái đuôi: “Miêu ô!”
…
Tô Dự ở thời hiện đại là một đầu bếp, sau khi xuyên không tới một nơi xa lạ, trong thân xác của một người xa lạ, trở thành một tên bán cá. Cha mất sớm, mẹ đổ bệnh, họ hàng chiếm nhà, bị người người chèn ép, khổ không để đâu cho hết. Hắn ngày ngày dắt con lừa già đi mua bán hải sản ngoài chợ, sâu sắc cảm nhận được sự thiếu khổ của kẻ không tiền. Vì thế, Tô Dự xuyên không lần này, là một người có tình yêu mãnh liệt với tiền. :v
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tô Dự tốt xấu gì cũng là đầu bếp có chuyên môn, nắm được nhiều công thức nấu ăn tân tiến mà thời cổ đại này chưa có. Hắn tự tin tay nghề của bản thân có thể quyến rũ thực khách, mê hoặc họ móc tiền túi ra mua đồ ăn mình làm. Thế nhưng Tô Dự tính đi tính lại lại không tính ra, trong số những người sẽ bị tay nghề của hắn mê hoặc ấy, có cả đương kim hoàng thượng của nước Đại An - An Hoằng Triệt.
Khi đọc đến đây, chắc hẳn bạn đã đoán ra được tình huống truyện rồi đúng không? Tiểu công là hoàng đế, tình cờ gặp tiểu thụ, tình cờ ăn được món ăn tiểu thụ làm, sau đó lại tình cờ phải lòng tiểu thụ. Rất đơn giản và dễ đoán, thậm chí quá là bình thường đúng không nào? :v
Nhưng điều đó chỉ đúng trong trường hợp An Hoằng Triệt là “người” mà thôi. Khi gặp Tô Dự, An Hoằng Triệt không phải là một vị hoàng đế áo quần là lượt, vung tay một cái là tiền bay đầy trời, đập mù mắt Tô Dự ham tiền. Khi mới gặp Tô Dự, An Hoằng Triệt chỉ là một con mèo, một con mèo lông vàng.
An Hoằng Triệt bị một tên bán cá ức hiếp, Tô Dự nhìn thấy, rất là bất bình vì hành động ngược đãi động vật này. Vậy là hắn bế An Hoằng Triệt về nhà, định mang nó vuốt vuốt, xoa xoa, nuôi nuôi. Và chính từ đây, bắt đầu có vấn đề nảy sinh. :v
Tô Dự phát hiện ra, con mèo này rất là kì lạ. Nó không ăn đồ sống, chỉ ăn đồ đã nấu chín, mà phải là đồ ngon, tốt nhất là ăn luôn đồ trong bát của hắn mới được. Miêu đại gia không thèm để ý chuyện Tô Dự là ân nhân cứu mạng của mình, cứ meo meo meo kêu y một tiếng “nô tài ngốc”, hai tiếng “nô tài ngốc”, đòi ăn liên tục. Tô Dự cũng không tính toán với An Hoằng Triệt - đổi lại là người khác, có lẽ An Hoằng Triệt đã bị đá ra khỏi nhà vì tội đòi hỏi quá quy chuẩn của một con mèo rồi. Tô Dự vô cùng vui vẻ mà phục vụ miêu đại gia, đổi lại lúc nào đi ngủ cũng được nằm cạnh một cục bông ấm ấm mềm mềm, đồng sàng cộng chẩm. :v
Vậy là, ngay từ khi Tô Dự chưa biết An Hoằng Triệt là ai, thì An Hoằng Triệt đã đem lòng nhớ thương Tô Dự rồi. Tất nhiên là nhớ thương cả những món ăn Tô Dự làm nữa. Miêu đại gia lên một kế hoạch thật tỉ mỉ và mưu mô: nhất định phải lừa nô tài ngốc này đến tay, bắt hắn ở trong cung hầu hạ trẫm. Đó cũng là lí do Tô Dự được sắp xếp thi tuyển vào hậu cung sau này.
Tô Dự cứu một con mèo lông vàng, cho nó ăn đủ các loại cá tôm, cuối cùng bản thân lại bị lừa trở thành một con cá, để cho mèo lông vàng mặc sức ăn uống làm càn.
…
Truyện của Lục Dã Thiên Hạc luôn đảm bảo về độ hài và sủng, “Tiên mãn cung đường” cũng không ngoại lệ. Xuyên suốt 134 chương truyện là những tình huống dở khóc dở cười của Tô Dự và hoàng thượng, đồng thời làm cho người đọc không ít lần phải bất bình đập bàn, tại sao có người cầm quyền như An Hoằng Triệt mà Đại An vẫn chưa bị chiếm nước? Đúng là một câu hỏi quá khó giải thích, vì không chỉ An Hoằng Triệt, mà cả hoàng gia nghề chính là bán moe, nghề phụ là quản nước. :v Còn vì sao nghề chính lại là bán moe ư? Bởi vì hoàng tộc chính là một đống “hoàng thượng”, một ổ mèo hàng thật giá thật.
Hoàng tộc Đại An vốn là con cháu của Thượng cổ thần thú, tổ tiên là mèo lớn siêu siêu lớn. Chính vì thế, không chỉ An Hoằng Triệt, mà cả thúc thúc, đệ đệ của An Hoằng Triệt cũng quý mến Tô Dự vô cùng. Lí do rất đơn giản: Tô Dự làm cá ngon, nấu hải sản cũng ngon. Tất nhiên, phần lớn là vì An Hoằng Triệt thích Tô Dự, nhưng yếu tố nấu ăn ngon cũng rất là quan trọng.
Đại An là một quốc gia sắc phong tước hiệu vô cùng tùy hứng. Bởi vì giới cầm quyền toàn là “hoàng thượng”, nên tất nhiên không giống những quốc gia bình thường. Ngay cả nhà Tô Dự được phong tước, cũng là bởi năm xưa tổ tiên cống hiến cho quốc gia vài thuyền đầy cá, khiến cho hoàng gia vô cùng cảm động. Và đến bây giờ, Tô Dự đi thi tuyển vào cung, là nam nhân duy nhất được lưu lại, cũng bởi vì kĩ năng làm cá thần sầu đốn gục con tim của người nhà An Hoằng Triệt.
Truyện của Lục Dã Thiên Hạc rất hài, rất sủng, hài đến mức cười chảy cả nước mắt mà sủng thì cứ như muốn chọc mù mắt cẩu FA. An Hoằng Triệt ngoài lạnh trong nóng, lại thêm tật hay bổ não, rất hay “bắt nhầm tín hiệu” của Tô Dự. Tô Dự hơi quan tâm y một tí, y sẽ tự động hiểu nhầm thành “Tô Dự ‘muốn’”, sau đó đè người ta ra ăn sạch sẽ không còn một mẩu xương.
“Tiên mãn cung đường” còn tạo được ấn tượng vô cùng sâu đậm với mình là vì những món ăn được mô tả trong đó. Vì đây là truyện mỹ thực, Tô Dự là đầu bếp, nên có rất nhiều những món ăn được đề cập tỉ mỉ trong này (bao gồm nững món thông thường và những món tác giả tự nghĩ ra). Phải nói thực là “Tiên mãn cung đường” rất kích thích cảm giác thèm ăn khi đọc buổi đêm và kích thích năng lực tự chủ khi thấy An Hoằng Triệt và Tô Dự phu phu tương tương nhưỡng nhưỡng. :v
…
"Nếm thử đi, trước khi dùng bữa có thể uống ít súp vây cá." Tô Dự cười đưa cho Hoàng thượng một cái thìa nhỏ bằng ngọc.
Chiếc thìa bạch ngọc mỏng manh khuấy một lát giữa vây cá trong suốt lóng lánh, múc lên một thìa, chậm rãi đến gần bên môi. Nước canh đậm sệt, vây cá xắt sợi mềm mại, trong đó còn có mùi thơm lừng của hải sâm, nấm hương, vài phối liệu loại ngon khác hỗn hợp cùng một chỗ, vì lửa nhỏ đun lâu mà phân không rõ lẫn nhau, tất cả hương vị trọn vẹn về một khối, biến thành mùi thơm không gì sánh kịp.
An Hoằng Triệt nếm một ngụm, dừng một chút, liếc mắt nhìn Tô Dự, thứ này quả nhiên là bộ phận ăn ngon nhất trên người Doanh Ngư, nô tài ngốc cố ý giấu lại cho y ăn... Quả nhiên là muốn đi…”
…
Cuộc sống xuyên không của Tô Dự cứ tưởng sẽ khó khăn nghìn trùng, nhưng lại vì gặp được An Hoằng Triệt mà trở nên viên mãn ngoài ý muốn. Vậy đây có thể gọi là, “Cuộc đời em vốn là một đường gấp khúc, zíc zắc khốn nạn đến độ thiên địa xót thương; chỉ vì gặp anh mà êm ấm mượt mà, trở thành con đường bằng phẳng đầy trải hoa” nhỉ. :v
Nói vui vậy thôi, Tô Dự thật ra không phải là người ỷ lại. Hắn rất có nghị lực, cũng có tài năng, chuyện xóa đói giảm nghèo chỉ là chuyện sớm muộn; chẳng qua vì gặp An Hoằng Triệt, nên quá trình xóa đói giảm nghèo diễn ra nhanh hơn một chút mà thôi. Tiểu công của chúng ta rất có tiền, rất nghị lực; tiểu thụ cũng vậy, rất có tiền, rất nghị lực.
Mình đánh giá “Tiên mãn cung đường” là một truyện hay. Lục Dã Thiên Hạc không cần tạo sóng to gió lớn mà vẫn đủ sức giữ chân mình từ đầu đến cuối. Tác giả khắc họa nhân vật Tô Dự có hơi “bàn tay vàng”, nhưng không gây khó chịu hay bị “lố”, đọc rất mượt mà. Có điều, 134 chương quá dài, mọi thứ lại có vẻ dễ dàng bình ổn quá, kịch bản ân ái trải dài cả truyện, nên về sau có thể khiến người đọc bị “ngán”. Nhưng nếu để đọc giải trí, thì “Tiên mãn cung đường” thật sự là một bộ truyện chất lượng.
Và ngoài hai nhân vật chính ra thì dàn nhân vật phụ cũng rất đáng yêu đó. Hi vọng bộ truyện này có thể sưởi ấm trái tim của bạn tối nay nha. <3
____________
" ": Trích từ truyện
Review by #Ám Dung Hoa
Bìa: #Tịch Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban