Doãn Ngô cảm thấy gần đây người trong Du trại có gì đó khác lạ, chính xác mà nói là đại đương gia và Du Yên muội muội có điểm không bình thường. Đầu tiên là tiểu ma vương Du Yên nhà bọn họ vừa ngủ dậy liền khóc đến tê tâm liệt phế, sau đó còn luôn miệng nói không cho bọn họ làm thổ phỉ nữa.
Không làm thổ phỉ, vậy bọn họ lấy gì mà ăn?
Chẳng lẽ lại giống như mấy lão tiên sinh dưới núi, ngày ngày kể chuyện ở tửu lâu?
Phi phi phi, hắn và đại đương gia một chữ bẻ đôi còn không biết, tiểu ma vương Du Yên ngoài chơi dế cũng chỉ biết vài ba câu chuyện yêu đương kiều diễm. Bảo bọn họ đi kể chuyện, chi bằng bảo bọn họ chết quách đi cho nhanh.
Dù sao thì, Yên Nhi nhà bọn hắn cũng chỉ là một đứa trẻ, qua mấy ngày thì không còn náo loạn nữa. Tuy rằng bên miệng vẫn treo mấy câu như kiểu: không làm thổ phỉ, giúp đỡ người dưới núi… vân vân và mây mây… nhưng Doãn Ngô khi nghe mấy lời này cũng không còn kinh hoảng như lúc đầu. Dù sao… cũng chỉ là lời trẻ con nói.
Nhưng là, 49 chưa qua 53 đã tới. Du Yên khác lạ còn chưa nói, ngay cả đại đương gia nhà hắn cũng điên rồi. Thế mà có một ngày xuống núi, giữa đường gặp được một thư sinh liền bắt tên kia đem về, nói là để hắn ta làm áp trại phu quân của Yên Nhi.
Doãn Ngô cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng lúc trước đại đương gia nói sẽ gả Yên Nhi cho hắn, từ nhỏ nàng đã lớn lên bên cạnh hắn, so với tên thư sinh vừa mới gặp mặt kia chẳng phải tốt hơn trăm ngàn lần à?
Tủi thân thì tủi thân, ghen tị thì ghen tị, thế nhưng hắn vẫn muốn thành toàn cho hạnh phúc của Du Yên. Chỉ là, rõ ràng tiểu ma vương nhà hắn thích tên thư sinh kia đến vậy, có đồ gì tốt cũng mang tới cho hắn ta, đãi ngộ so với nhị đương gia là hắn chỉ có hơn chứ không có kém, đến một kẻ khờ như hắn cũng nhận ra tình ý trong mắt nàng.
Thế nhưng tại sao Yên Nhi lại từ chối lời cầu thân của Liễu Uẩn Chi, không phải một, mà đến tận ba lần.
Nếu nói tại vì Liễu thư sinh kia có hôn ước trên người, nhưng nhà gái cũng đã khéo léo từ hôn, hắn ta cũng xem như không có gì vướng bận.
Còn nếu bởi vì không thích nàng, Yên Nhi chẳng muốn cưỡng cầu, thế thì lại càng không đúng. Rõ ràng tên thư sinh kia cũng rất thích Yên Nhi nhà hắn. Thấy nàng xuống núi chơi với tên nhóc khác, hắn ta liền đứng ngồi không yên, mùi giấm chua bay khắp núi, còn vô cớ giận dỗi với nàng.
Cho nên, nếu không có ý với Du Yên, Doãn Ngô còn không tin đâu.
Chuyện của muội muội chưa qua, chuyện của đại ca lại tới. Doãn Ngô cảm thấy năm nay Du trại phạm phải sao thái tuế, thế nên hết người này đến người khác mang tâm sự về nhà.
Hôm nay, đại đương gia đưa một vị tiểu bằng hữu của Du Yên xuống núi, sau khi gặp được mẫu thân của nhóc con kìa liền thất hồn lạc vía. Trở về liền cùng Du Yên lòng đầy tâm sự uống rượu trong sân.
Doãn Ngô nhìn hai huynh muội uống rượu ngoài sân, kẻ xướng người họa, khóc lóc kể lể, thật sự không biết phải làm sao. Tại sao không người nào có thể như hắn, vô ưu mà sống, kẻ này đến kẻ khác làm người ta nhọc lòng.
Uống đi, uống đi, uống đến chết mấy người đi, hắn không thèm quản!
Nào ngờ, hắn vừa quay đầu không quản, thật sự xảy ra chuyện lớn rồi!
Tiểu ma vương nhà hắn uống say, lá gan không ngờ lại lớn vậy, dám chạy đi “thượng” người, ngắt xuống đóa hoa cao lãnh Liễu Uẩn Chi kia. Giờ thì hay rồi, ván đã đóng thuyền, cơm đã nấu chín, cũng không thể không chịu trách nhiệm với hoàng hoa đại nam nhân nhà người ta.
Cuối cùng, cũng đành phải đồng ý thú, à nhầm, gả cho tên Liễu thư sinh kia, còn phải theo hắn đi kinh thành dự thi.
Mắt nhìn xe ngựa đưa bọn họ đi xa, trong lòng Doãn Ngô không biết là tư vị gì. Con gái lớn phải gả chồng, nhưng gả cho một thổ phỉ, làm một thổ phỉ tự do tự tại không tốt hay sao mà phải gả cho tên thư sinh bụng đầy mưu mô đó, có khi bị hắn lừa đến mảnh xương cũng không còn. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Nhưng giờ có thể làm sao, chỉ hy vọng nàng sống tốt, qua vài hôm, hắn sẽ cùng đại đương gia, còn có Tiểu Thúy đến kinh thành thăm nàng.
Thời gian vẫn thong thả bước qua núi, Du Yên đi rồi, Du trại này vắng vẻ hơn hẳn, không còn một nhóc con bướng bỉnh tới tìm hắn chơi đá dế, cũng không có ai tới ăn vạ để hắn bao che cho nàng xuống núi.
Hơn nữa, gần đây đại đương gia giống như không thấy bóng dáng. Sáng sớm liền xuống núi, tới nhà người ta trồng cây si, đến tối mịt mới trở về. Lâu lâu, ở chỗ nhà người ta ăn quả đắng, còn uống say khướt mới lên núi, hại hắn phải khổ cực chăm sóc con ma men đó.
Nói đến cũng thật trùng hợp, không ngờ cô nương được đại đương gia cứu ở kỹ viện năm đó lại sinh cho đại ca một tên nhóc con, lại còn làm “quả phụ” một mình chăm con suốt bảy năm liền.
Năm đó rõ ràng đôi bên có tình, bởi vì một chút sự cố mà lạc mất người. Nay hài tử cũng đã lớn như vậy, Du đại đương gia đâu thể không để tâm. Hắn ta thì hay rồi, bởi vì bận truy thê nên ném hết việc của Du trại cho Doãn Ngô. Lại thêm việc không biết tiểu ma vương thuyết phục kiểu gì, mà Du Hoằng Nghĩa thực sự có ý định làm một “thổ phỉ tốt”, thế là trọng trách đi cứu tế người dân dưới núi rơi lên vai hắn.
Cuộc sống quá vất vả, huynh muội Du gia rõ ràng là “ỷ thế hiếp người”, Doãn Ngô muốn đình công!!!
Trước khi hắn bùng nổ, một phong thư từ kinh thành đã dập tắt cơn thịnh nộ của Doãn Ngô. Nghe nói, tiểu ma vương nhà hắn mang thai, muốn mời mọi người tới thăm nàng. Doãn Ngô gấp không thể chờ nổi báo cho đại đương gia, mang theo Tiểu Thúy lập tức lên đường.
Tiểu ma vương nhà hắn nhìn vẫn như thế, nhưng cảm giác lại có gì khác khác.
Doãn Ngô ngẫm nghĩ, cuối cùng bừng tỉnh, giống như mấy lão tiên sinh kể chuyện hay nói, cái gì mà có thêm vẻ đằm thắm của người làm mẹ. Hơn nữa, nhìn gương mặt tròn trịa, trắng nõn cùng với nụ cười của nàng, xem ra tên Liễu thư sinh kia đối xử với nàng rất tốt, hắn cũng an tâm.
Nhưng mà nghe nói, Kỳ tiểu thư phủ tướng quân muốn gả cho tên Liễu thư sinh làm thiếp. Hắn phải xem xem tên tiểu tử ấy định thế nào, nếu dám cưới thêm người, hắn lập tức mang Yên Nhi về Du trại, cả đời không cho hai bọn họ gặp nhau.
Cũng may, tên thư sinh kia không phụ lòng người, trước mặt Hoàng thượng từ chối ý muốn “thông gia” của Kỳ gia, còn nói mệnh cách khắc phụ mẫu, thê tử, đời này chỉ có người mệnh cứng như Yên Nhi mới hợp với hắn.
Doãn Ngô để lại Tiểu Thúy chăm sóc cho Du Yên, sau đó cùng đại đương gia về núi. Nào ngờ Kỳ gia ôm hận trong lòng, xin thánh chỉ “diệt phỉ”, kéo tới Du trại, còn bắt đại đương gia và hắn đi. May mắn lần đó thực sự nghe lời của Yên Nhi, làm nhiều việc tốt, trở thành “Bồ Tát sống” trong mắt người dân dưới núi mới thoát được một kiếp.
Du trại vẫn là Du trại của ngày xưa, lại không còn giống như trước nữa. Đại đương gia rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về, trên núi có thêm một áp trại phu nhân cùng một tiểu công tử. Du Yên ở kinh thành cũng rất hạnh phúc, phu thê ân ái, chỉ còn mấy ngày nữa là sinh.
Hôm nay hắn đã sắp xếp ổn thỏa, việc giúp đỡ dân làng, việc trị an trên núi, chờ ngày mai là có thể cùng một nhà đại đương gia tới thăm Yên Nhi.
Mấy ngày trước hắn nhận được thư của Tiểu Thúy, ngoài báo bình an còn kể cho hắn một chuyện. Nàng nói tình cờ nghe được Yên Nhi cùng Liễu Uẩn Chi nói chuyện, nói bọn họ đều đã từng sống một đời.
Kiếp trước, vẫn là đại đương gia cướp người về núi, Yên Nhi vừa gặp đã yêu, quấn lấy tên thư sinh thối kia lấy lòng. Cuối cùng, là nàng mềm lòng đem hắn ta thả đi kinh thành. Nào ngờ, trước khi đi say rượu loạn tính, cướp lấy trong sạch của thư sinh nhà người ta, cuối cùng còn mang thai. Liễu Uẩn Chi nghe tin liền đón nàng đến kinh thành. Sau đó, vẫn là Kỳ gia tiểu thư xuất hiện chen chân, nhưng Du trại lại không may mắn, một lần “diệt phỉ” tất cả cùng táng thân biển lửa. Du Yên ở kinh thành nghe tin, cuối cùng không chịu được, một đao kết liễu tính mạng. Sau đó nữa, nghe nói Liễu Uẩn Chi cũng đi theo…
Du Yên nhà hắn, lanh lợi, đáng yêu, vô tâm vô phổi lại trọng tình. Có lẽ giống như trong thư Tiểu Thúy viết, nàng đã sống qua một đời, nên lúc bắt đầu mới tìm mọi cách trốn tránh Liễu Uẩn Chi. Thế nhưng, tơ duyên còn đó, trốn sao được một chữ tình, cuối cùng nàng vẫn theo người ta.
Còn về tên Liễu Uẩn Chi đó, ngoài việc có một khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, một bụng chữ nghĩa mưu mô, cộng thêm cái danh Trạng Nguyên khiến nhiều người ganh ghét, ngưỡng mộ thì cũng được coi như là một kẻ si tình. Rốt cuộc thì, kiếp trước, đến cuối cùng hắn cũng vẫn theo Yên Nhi mà đi.
Một kiếp sầu bi, dù là thật hay giả đều đã kết thúc. Kiếp này, người có tình đều được ở bên nhau. Doãn Ngô nâng ly rượu, nhìn trăng non treo đầu cành đào, tựa như ánh mắt lúc cười của tất cả mọi người là Du trại.
Doãn Ngô nghĩ, có lẽ ngày mai hắn cũng nên xuống núi, cướp cho mình một mối tương tư…
____
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban