Văn án:
Tỉnh dậy sau giấc ngủ, Dung Huyên phát hiện bản thân đã biến thành nữ phụ ác độc, làm việc cực đoan, bị nam chủ giải trừ hôn ước, cuối cùng rơi vào kết cục bi thảm trong tiểu thuyết.
Lúc cô xuyên qua là lúc diễn ra bữa tiệc đính hôn thế kỷ.
Nguyên chủ đào hôn không thành, đi khắp nơi hạ thấp danh dự nam chính, nơi nơi tìm chết.
Dung Huyên phẩy phẩy tay: Thích làm gì thì làm, dù sao nam chính cuối cùng cũng sẽ thuộc về nữ chính, cô chỉ là nữ phụ mà thôi.
Cá mặn Dung Huyên, online chờ chia tay.
Sau đó, một tháng, hai tháng, ba tháng... trôi qua.
Giải trừ hôn ước đã thỏa thuận đâu?!
Dung Huyên: Không thích Cố Dã.
Nam chính: Không, em thích.
Dung Huyên: Khi nào chúng ta giải trừ hôn ước?
Nam chủ: Đừng nghĩ nhiều. Nếu giải trừ được thì tính là anh thua.
***
Đây là một motif quen thuộc nhưng chưa bao giờ hết thú vị đối với thể loại xuyên sách.
Dung Huyên tỉnh dậy phát hiện mình đã xuyên vào tiểu thuyết thành nữ phụ độc ác. Cái cô nữ phụ này phải nói là quá thảm: mồ côi mẹ, cha không quan tâm, mẹ kế và chị gái kế mưu mô, sinh ra là tiểu thư nhà giàu mà trở nên u ám cô độc, đây là cô bé Lọ Lem chứ còn gì nữa!
Mà Lọ Lem chưa đủ lại còn kết hợp với Nàng tiên cá, vì nguyên thân bị đả kích tâm lý gì đó (tác giả cuốn sách gốc không tiết lộ) nên không chịu nói chuyện, dần dần trở thành người câm.
Tất cả tạo thành một nhân vật hắc ám xấu xa, hận thù cả thế giới, cư xử cực đoan không ai yêu thương nổi, hỏi sao cuối cùng chẳng bị vị hôn phu nam chính đá bay, rơi vào kết cục thê thảm.
Dung Huyên ngẩng đầu nhìn ông trời.
Thôi được rồi, trước mắt cô phải hoàn thành buổi lễ đính hôn này cho êm đẹp đã, không được đắc tội với gia tộc của nam chính, không được làm ông ngoại là người duy nhất yêu thương nguyên chủ lo lắng. Chị kế hủy dung cô, mẹ kế châm chọc cô, không phản ứng là được. Mà có muốn phản ứng cũng khó vì cô đang bị câm.
Đối mặt với vị hôn thê đội khăn trùm đầu không nói lời nào, Cố Dã thật chẳng biết phải làm sao. Đại thiếu gia lạnh lùng cuồng ngạo như cái tên của anh (*) lại nổi hứng mà trêu chọc cô bé. Tiếng “Vợ…” anh gọi đến là ngọt ngào, mà không biết mình sẽ càng ngày càng quen miệng.
Biết Dung Huyên không nói được, Cố Dã tự nhủ mình chỉ đang bao dung với người khiếm khuyết. Nhưng sao khi ngón tay cô viết chữ trong lòng bàn tay anh lại có cảm giác lạ thế nhỉ? Mềm mềm, ngưa ngứa, như sợi lông vũ quẹt nhẹ qua trái tim. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Reviewtruyen247)
Dung Huyên lạnh nhạt làm lơ anh, Cố Dã nghiến răng nghiến lợi, thôi thì “nhường cô ấy một lần nữa vậy”. Ai dè một lần đã bật mode, từ đây về sau tất cả những hành động của Dung Huyên cá mặn đều qua bộ lọc thê nô mà làm tim anh rung rinh.
Dung Huyên không nói chuyện. Cố Dã: ngoan ngoãn an tĩnh không ồn ào như những nữ sinh khác, thật đáng yêu.
Dung Huyên chúc mừng sinh nhật anh thật qua loa đại khái. Cố Dã: tôi rất dễ thỏa mãn.
Dung Huyên nói không muốn show ân ái như người khác. Cố Dã: em muốn những điều độc nhất vô nhị không ai có, tôi sẽ thực hiện cho em.
Dung Huyên không thèm khuyên bảo khi anh cãi nhau với gia đình về con đường tương lai. Cố Dã: cô ấy tin tưởng tôi.
Tóm lại là nằm im giả chết Dung Huyên chờ mãi chờ mãi mà không thấy hủy hôn?
Không hủy hôn đã đành, Cố Dã còn quan tâm chăm sóc, lo lắng cho cô mọi bề. Không nỡ lòng dập tắt niềm vui của ông ngoại khi nghĩ cháu gái đã có một vị hôn phu tốt, Dung Huyên chỉ đành ngoan ngoãn phối hợp.
Nhưng phối hợp làm sao mà khi nữ chủ đã xuất hiện, nam chính Cố Dã này lại không thèm liếc nhìn cô ấy đến một cái? Sao những sóng gió mà cặp đôi này trải qua để xây dựng nên tình cảm vững chắc, lại cứ lôi Dung Huyên vào thế này?
“Dung Huyên, trái tim của con người có giới hạn, đã có người chiếm rồi thì chỗ dành cho những người khác sẽ ít đi. Thật ra thế giới này làm gì có chuyện công bằng, ai đến trước sẽ luôn có ưu thế. Anh không dễ dàng cho phép người ta ra vào trong tim mình đến vậy đâu.”
Thế là Dung Huyên phải cam chịu bị khắc tên của mình vào trái tim và sổ hộ khẩu Cố Dã cả đời.
***
Tác phẩm “Tôi dụ nam chính chạy” có điểm cộng là mạch truyện rõ ràng, diễn biến nhanh, vả mặt những kẻ đáng ghét nhanh gọn không cần chờ lâu. Nữ chủ trong nguyên gốc cũng không hề hắc hóa quay sang đối phó nữ phụ Dung Huyên mà vẫn giữ vững những đức tính của nhân vật chính.
Điểm sáng nhất phải nói đến nam chính Cố Dã. Tính tình anh vô cùng tốt, bao dung với Dung Huyên ngay từ lần đầu tiên gặp. Trong khi bạn bè anh đều cho là cô xấu xí, khiếm khuyết, quái gở… thì anh cũng chẳng hề buồn bực.
Cố Dã chính trực mà nghĩ rằng, dù ban đầu bọn họ đính hôn không phải vì tình yêu, nhưng cô đã là vị hôn thê của anh thì anh chẳng có lý do gì mà ghét bỏ hay không quan tâm cô cả. Sau khi được nghe về hoàn cảnh đáng thương của Dung Huyên, anh càng xót xa và muốn chăm sóc bảo vệ cô thật tốt.
Dung Huyên thì có một chút bàn tay vàng, sau khi xuyên sách tự nhiên tỏa sáng thành nữ chính, các vận may rơi vào đầu, nam chính sủng cô đến tận trời. Điều này có chút hơi hướng truyện teen, nhưng cũng không quá khó chịu vì truyện còn khá nhiều yếu tố khác đan xen: như lý do vì sao nguyên chủ không nói được, xử lý vả mặt gia đình đáng ghét của Dung Huyên, con đường nghề nghiệp của Cố Dã và tất nhiên không thể thiếu những màn rải cẩu lương mọi lúc mọi nơi.
Vậy nên nếu bạn không quá khó tính và đang tìm một bộ truyện xuyên sách nữ phụ ngọt sủng đơn giản để giải trí thì “Tôi dụ nam chính chạy” là một lựa chọn tốt, hai nhân vật chính đáng yêu đảm bảo sẽ làm bạn mỉm cười khi đọc ạ ^^
_____
(*)Dã: trong hoang dã
“ “: Trích từ truyện.
RV: Thương Tú Nữ
*Nữ nh ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban