“Tôi không thích kiếm tiền!” – tên tác phẩm nhưng lại càng giống tiếng lòng của Lệ Lâm Lâm, ngặt nỗi chẳng có ai thấu hiểu nó bao giờ…
Lệ Lâm Lâm xuất thân từ gia đình hiển hách, nói cô là thiên chi kiêu nữ cũng chẳng ngoa tẹo nào. Ba của cô là siêu sao quốc tế đình đám, là nam thần khiến bao thế hệ phát cuồng, là bức tượng đài sừng sững trong giới giải trí mà bao lớp tiểu thịt tươi sau này cũng khó lòng vượt qua được. Còn mẹ cô là nhà thiết kế hôn lễ nổi danh, danh tiếng bảo chứng cho chất lượng mô hình tổ chức hôn lễ.
Thân là con gái của hai nhân vật tiếng tăm lẫy lừng đến thế, ai cũng cho rằng vào một ngày không xa, cô sẽ tiếp nối ba mình, trở thành minh tinh hàng đầu thuộc thế hệ thứ hai. Quả thật, Lệ Lâm Lâm đã nhanh chóng chứng thực những suy đoán ấy. Năm mười lăm tuổi, cô gây náo loạn toàn cõi mạng chỉ nhờ vào một bức ảnh vô tình chụp lướt qua, không chỉ khoe trọn góc nghiêng thần thánh của mình mà còn trở nên nổi tiếng, thành công thu về đông đảo người hâm mộ cuồng nhiệt.
Kể từ ngày ấy, toàn thể quần chúng ăn dưa, người qua đường và người hâm mộ ngày ngày cùng nhau ngóng trông cô thiếu nữ xinh đẹp với góc nghiêng hoàn mỹ ấy sẽ dấn thân vào giới giải trí, tung hoành ngang dọc và “rải đường” bằng nhan sắc rung động, bằng tài năng của mình.
Cũng là toàn thể quần chúng ăn dưa, người qua đường và người hâm mộ: chờ đến mòn mỏi, chờ đến héo úa phai tàn tận năm năm dài đằng đẵng, nhưng lại phải đổi lấy một nồi cẩu lương từ CP Trần Nhất Nhiên – Lệ Lâm Lâm: ?!!
# Dù có không cam tâm đến đâu thì chúng tôi vẫn muốn bị nhồi cẩu lương #
# Mau đến đi, chúng tôi thích bị ngược lắm #
Lệ Lâm Lâm: Ồ, đây là chơi mình sao? :)
…
“Có lần tôi nghe người ta nói rằng, khi bạn yêu ai đó, thực sự thì không phải bạn yêu người ta, mà là yêu cuộc sống thông qua người ấy.”
Điều này có lẽ là đúng với Lệ Lâm Lâm.
Cuộc sống của cô lúc nào cũng vui tươi đầy hứng khởi, lúc nào cũng líu ríu nói cười. Một cô gái mang nguồn năng lượng tích cực như vậy, chẳng thể ngờ lại âm thầm cất giấu một tình cảm đơn phương qua rất nhiều năm. Cô đơn phương Trần Nhất Nhiên từ rất lâu, lâu đến nỗi, cũng đã qua rất nhiều năm rồi mà cô chưa từng quên được một khoảnh khắc nào thuộc về anh.
Vì tình yêu dành cho anh vẫn hằng cố hữu trong lòng, nên mỗi ngày của cô đều tràn ngập hy vọng và sắc màu. Cố gắng hết sức vì anh, nỗ lực hết mình vì anh đã trở thành thói quen khó bỏ trong tiềm thức. Qua bao năm, dường như, niềm vui của cô, cuộc sống của cô, tất cả mọi thứ của cô đều tràn ngập hình bóng Trần Nhất Nhiên, đều chỉ có anh, đều chỉ vì anh.
Chẳng thể trách Lệ Lâm Lâm tại sao cứ mải trồng cây si trên một khúc gỗ. Vì với cô, anh Nhất Nhiên luôn là người tuyệt vời nhất trên thế gian này. Trên người anh luôn có sự dịu dàng độc nhất vô nhị, mỗi một lời nói của anh đều tựa dòng nước ấm chữa lành, ủi an cõi lòng cô, khiến cho cô ngày một lún sâu, ngày một luyến tiếc đến chẳng muốn buông tay.
Tình yêu ấy nhiều vô cùng, nhiều đến nỗi, tất cả mọi người xung quanh Lệ Lâm Lâm đều chỉ biết lắc đầu ngao ngán, nói tâm trí cô chỉ toàn là tình yêu.
Nhưng biết làm thế nào bây giờ, bởi điều đó vốn là sự thật mà. Cô chỉ muốn dốc lòng theo đuổi nam thần của mình, để mặc cho sự nghiệp có tiến triển hay ngưng đọng.
Mà trớ trêu thay, ông trời lại thích đùa giỡn cô.
Lúc buột miệng tỏ tình, Trần Nhất Nhiên chỉ biết bối rối nói rằng chỉ coi cô là em gái.
Khi tìm đến thầy xem số mệnh hoá giải đường tình duyên lận đận, vị thiên sư đoán mệnh vừa đẹp trai vừa đáng tin nói với cô rằng, tiền tài và sự nghiệp càng thăng hoa thì tình duyên càng trắc trở.
Từ ngày ấy trở đi, Lệ Lâm Lâm hạ quyết tâm phải phá tan nát con đường sự nghiệp, cố gắng hết sức đi gây chuyện để có cơ hội ném bớt tiền đi.
Ồ, quyết tâm này thật sang chảnh và đậm mùi tiền… Sang chảnh đến nỗi ông trời vì cay mắt mà không nhìn nổi, cố tình khiến cho cô càng ngày càng nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều tiền.
Lệ Lâm Lâm đang ngóng trông vào một thất bại thảm hại và số dư tài khoản giảm đi để tình yêu có cơ hội nở rộ: ???
…
Xuyên suốt tác phẩm là quá trình Lệ Lâm Lâm từ một cô gái nhỏ mù quáng nỗ lực vì người mình yêu cho đến ngày cô thật sự trưởng thành, ôm nỗi thất vọng rời đi và sau cùng là hành trình truy thê hoả táng tràng* của Trần Nhất Nhiên. Quá trình ấy tuy được khắc họa cách hài hước vô cùng nhưng đâu đó vẫn có tồn tại chút đắng cay tủi hờn. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Một cô gái nhỏ ôm nỗi niềm tương tư qua bao năm tháng, nhưng rồi một ngày lại bàng hoàng nhận ra người mình thương chỉ coi mình là em gái, tình cảm dành cho mình cũng chỉ đơn thuần xuất phát từ tình yêu thương của một người anh trai dành cho em gái mình, không hơn không kém.
Đắng cay? Không cam tâm? Tất cả đều có đấy chứ. Nhưng có đắng cay, có không cam tâm đến đâu thì Lệ Lâm Lâm cũng chẳng có cách nào thay đổi được tình cảm trong lòng Trần Nhất Nhiên. Thế nên, việc cô có thể làm chỉ là buồn một ngày hôm nay, rồi ngày mai đứng dậy kiếm tiền, gây dựng sự nghiệp.
Có những lúc mình thấy khó chịu và khó hiểu vô cùng, tại sao Trần Nhất Nhiên không chịu thừa nhận tình cảm của mình, tại sao anh cứ mãi khăng khăng tình cảm ấy là tình anh em. Hỏi ra mới biết, không phải anh đang cố giấu đi tình cảm, mà là tận sâu trong tiềm thức, anh vẫn luôn nghĩ Lệ Lâm Lâm là em gái mình. Có lẽ vì từ khi còn bé, anh đã phải học cách che giấu tình cảm, cảm xúc của mình. Mà khi mọi tình cảm, mọi cảm xúc bị dồn ép quá lâu, nó sẽ khiến anh quên mất đi hình dáng thật sự của nó, vô tình ngộ nhận và mải mê phủ nhận nó.
Một Trần Nhất Nhiên tài giỏi nhưng lại từng trải qua thời niên thiếu không trọn vẹn, lúc nào cũng phải thu mình lại, dần trở nên không giỏi biểu đạt tình cảm; một Lệ Lâm đáng yêu, luôn tràn đầy năng lượng và sẵn sàng “tấu hài” trên mọi con chữ chắc hẳn sẽ thu hút bạn, khiến bạn càng lúc càng muốn tìm hiểu nhiều hơn nữa.
Văn phong của Bản Lật Tử giản dị mà cũng đầy cuốn hút, tuy mạch truyện khá đơn giản nhưng điểm nhấn là nhiều yếu tố hài hước được rải đều khắp nơi. Tin rằng “Tôi không thích kiếm tiền!” sẽ là lựa chọn vô cùng thích hợp để giải trí.
“Hãy mở to mắt và sẵn sàng nhảy không sợ hãi khi thời điểm tới.
… Nỗi sợ được yêu thương chứng minh cho hành trình dài của tôi trong sự cô đơn.
Dù ai có nói gì thì cuộc đời cũng không bao giờ đơn giản.
Có lẽ tất cả những gì đẹp đẽ đều buồn vì nó phù du như nụ hôn bươm bướm vậy.
Viết thường hai chữ “tình yêu”, tôi nghĩ, đấy chính là bí mật…”
____
“…”: Trích từ “Viết thường hai chữ “tình yêu”” – Francesc Miralles.
* truy thê hoả táng tràng: lúc đầu nam chính rất kiêu ngạo, không để ý đến nữ chính nhưng về sau, anh phải làm rất nhiều chuyện để theo đuổi nữ chính.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
Cre pic: Google/huaban