Ôn Dư sống hơn hai mươi năm, ngoài chuyện ba mẹ ly hôn năm sáu tuổi, thì không có việc gì là không thuận buồm xuôi gió. Đại tiểu thư tập đoàn Hoa Độ, mỹ nhân số một Giang thành, còn có một người bạn trai là một nam minh tinh đang hồng* vô cùng dịu dàng, săn sóc.
Ôn Dư chính là “phượng hoàng” của Giang thành khiến bao người ngưỡng mộ, cũng chịu không ít ghen ghét.
Thế rồi vào một ngày trời trong nắng ấm, Ôn Dư đang vui vẻ bay tới Kinh thành lấy quà tặng bạn trai, nào ngờ bắt gặp bạn trai ngoại tình. Tên tra nam đó sau khi nhìn thấy Ôn Dư không chỉ không hối lỗi, còn giáp mặt nói cô giờ đã chỉ là một con “gà rừng”, lấy gì mà kiêu ngạo.
Bị cắm sừng không phải chuyện quá bi thương, dù sao thì gần một năm quen biết, bên nhau thì ít, xa cách thì nhiều, Ôn Dư có đôi lúc còn chẳng nhớ nổi mặt bạn trai thì sao có cái là “nồng tình mật ý”. Nhưng tức giận nhất là, không chỉ bị tên tra nam này lừa, mà từ miệng chó của hắn biết được tin gia đình cô phá sản, còn bị hắn khinh miệt, trào phúng.
Phá sản thì thế nào? Cho dù không còn là phượng hoàng, Ôn Dư cũng nhất định là một chú khổng tước kiêu ngạo. Ai cũng có thể chê cười cô, nhưng tên tra nam này không có tư cách.
Sau khi cùng tra nam đoạn tuyệt, Ôn Dư bất chợt cảm thấy vô lực. Cô không thể về nhà bởi ba cô nói việc công ty chưa giải quyết xong, tạm thời đừng trở lại Giang thành. Tiền dự phòng đã dùng phần lớn để thuê khách sạn, lúc này cô cũng chỉ còn khoảng hai ngàn tệ. Ban nãy cô còn bị thầy tướng số lừa mất mấy chục tệ, có lẽ bởi vì có quá nhiều chuyện xấu xảy đến cùng lúc, khiến cô tâm thần hoảng loạn mới bỏ tiền ra nghe mấy lời đoán mệnh vô căn cứ kia.
Ôn Dư cảm thấy cùng một ngày, vừa gặp phải chuyện gia đình phá sản, vừa bị tra nam cắm sừng đã là đen đủi lắm rồi. Nhưng thực tế trần trụi nói cho cô biết, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn, hôm nay có lẽ cô ra đường không nhìn hoàng lịch, cho nên vận đen cứ liên tục kéo đến, trong lúc không còn gì, lang thang vô định còn bị xe đụng.
Lúc tỉnh lại, đứng trước mặt cô là một người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, quý khí bức người, lạnh lùng hỏi: “Muốn bồi thường như thế nào?”. Ôn Dư nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc trước mắt, trong đầu nảy ra một ý tưởng lớn mật, kiên định chỉ vào người đàn ông gọi “anh”.
Ôn Dư biết người trước mắt này, mấy ngày trước cô mới vô tình gặp anh trong tiệc tối ở Giang thành. Nghe bạn thân nói anh là nhân vật phong vân trong giới giải trí, là nhà tư bản nắm quyền sinh sát đối với các minh tinh. Hơn nữa đêm đó, chính cô là người khéo léo nhắc nhở anh chuyện bị người tính kế, cũng coi như cứu anh một bàn, giờ “ăn vạ” anh một chút, mượn anh để hủy hoại tên tra nam Thẩm Gia Minh kia chắc cũng coi là hòa nhau nhỉ?
Nghĩ vậy cô càng thêm quyết tâm, giống như bị một cây Bích Loa Xuân* (trà xanh) nhập, ngày ngày bưng vẻ mặt tươi cười đi sau lưng anh.
“Anh, tối nay có về ăn cơm không?”
“Anh, vừa nãy có một chị gái gọi điện thoại cho anh, hình như hiểu nhầm cái gì?”
“Nếu như anh khỏe mạnh, nghĩa là trời nắng.”
Ôn Dư cosplay trà xanh, giả trang mất trí, núp ở bên người Tưởng Vũ Hách. Trước mặt anh ngây thơ, đáng yêu, sau lưng lại cùng bạn tốt thiết kế khiến tra nam lộ mặt thật. Sau cùng, Ôn Dư rốt cuộc cũng đạt được mục đích, nhất thời kích động, đem tin nhắn vốn muốn gửi cho tra nam gửi nhầm tới Tưởng tổng.
Tưởng Vũ Hách híp mắt nhìn mấy chữ “nhẫn nhục phụ trọng*” trên màn hình, híp mắt nhìn về phía cô, cười nói: “Em rất có bản lĩnh”.
Sau đó, Ôn đại tiểu thư được Tưởng lão đại dạy cho rõ ràng thế nào gọi là “nhẫn nhục phụ trọng”.
Muốn làm trà xanh nhất định phải có bản lĩnh.
Muốn thu phục đại lão nhất định phải biết gọi “anh”.
***
Năm sáu tuổi, ba mẹ Ôn Dư ly hôn, Ôn Dư theo ba, anh trai cô theo mẹ, từ đây chia cách, đã rất nhiều năm chưa từng gặp lại. Cô biết năm đó ba mẹ chia tay phần lớn vì lý do kinh tế, thế nên ba cô mới liều chết làm ăn, xây dựng lên tập đoàn Hoa Độ.
Lúc mới nghe tin gia đình phá sản Ôn Dư cũng cảm thấy bất ngờ, nghĩ lại cũng cảm thấy không có gì to tát. Bởi vì cô biết, ba cô là người có tham vọng lớn, lại thích làm liều, phá sản cũng không phải chuyện cô chưa từng nghĩ tới, chỉ không ngờ lại đến nhanh như vậy, còn đến cùng chuyện bị bạn trai phản bội, xui càng thêm xui.
Nhưng điều Ôn Dư không thể nuốt trôi được chính là vẻ mặt trào phúng của tên tra nam kia. Hóa ra, ân cần ngọt ngào đều là giả dối, chính hắn leo lên cô trước, chính hắn lợi dụng cô, cũng chính hắn là kẻ chạy đầu tiên khi gia đình cô gặp nạn, hắn lấy tư cách gì mà khinh bỉ chê cười cô?
Dù sao bây giờ cô có nhà cũng không thể về, dù đen đủi bị xe đụng nhưng trong cái rủi lại có cái may, cơ hội ôm đùi vàng để trả thù tra nam ở ngay trước mắt, không nắm lấy chính là kẻ ngốc. Dù sao cũng chỉ cần diễn vai trà xanh này mấy tháng, một chút “ủy khuất” này cô vẫn chịu được. Nhưng Ôn Dư cảm thấy, hình như cô càng diễn càng nghiện. Đến mức ngay cả anh trai ruột trở về, muốn mang cô đi, cô cũng không nỡ. Không biết vì chưa trả thù được tra nam, hay là luyến tiếc bóng lưng mơ hồ trước mắt.
Ôn Dư diễn kịch cũng đến lúc phải hạ màn, dù sao cô cũng đã thành công vạch trần bộ mặt của tra nam, sớm một chút nói ra sự thật sẽ càng sớm được giải thoát. Cô đã chuẩn bị rất kỹ, thế nhưng một bước đi sai chẳng thể quay đầu. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, vốn dĩ muốn thú nhận lòng mình trước mặt “anh”, cuối cùng lại tan rã trong không vui. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Mọi thứ trở lại như cũ, Ôn Dư cũng trở về với gia đình thật, anh trai thật của mình. Giang thành trời trong nắng ấm, vẫn đẹp như lúc cô rời đi. Thế nhưng, hình như trái tim cô đã rơi lại ở Kinh thành.
Cô biết cô sai, cô không có tư cách gặp lại anh. Thế nhưng tương tư khó bỏ, ở chung lâu ngày với anh cũng có cái gọi là “mưa dầm thấm đất”. Ôn Dư trở lại Giang thành, mở một công ty giải trí nhỏ, tự mình lập nghiệp là chính, muốn tìm cơ hội gặp lại anh là chủ yếu. Cuối cùng, trời không phụ lòng, người cô nhớ mong rốt cuộc cũng đến. Lần này, đến lượt cô chủ động, đường đường chính chính dùng thân phận Ôn Dư để theo đuổi “anh”.
Trước năm hai mươi tuổi, Ôn Dư là một chú phượng hoàng nhỏ, được Ôn gia cưng chiều. Sau năm hai mươi hai tuổi, cô là chú cá nhỏ được Tưởng Vũ Hách nâng niu.
Chú cả nhỏ này cái khác không giỏi, nhưng lại mang một thân khôn lỏi, cũng rất biết diễn kịch, giỏi nhất là diễn vai “trà xanh”. Nhưng vai diễn này, cô cũng chỉ muốn diễn cho một mình Tưởng Vũ Hách xem.
Trong giới giải trí, không ai không biết Tưởng Vũ Hách. Anh là tổng giám đốc Á Thịnh, là người một tay phủng hồng* không biết bao nhiêu đại minh tinh. Người trong giới đều biết, muốn lăn lộn trong giới này kiếm sống, nhất định không được chọc anh. Thế nhưng, vẫn có một số kẻ không biết điều, vừa mơ ước sắc đẹp của anh, vừa mơ ước quyền lực trong tay anh mà không tiếc thủ đoạn.
Đêm đó, trong tiệc tối ở Giang thành, có kẻ muốn làm yêu, ở trên đầu anh giở trò. May mắn anh được người nhắc nhở, bóng dáng yêu kiều cùng mùi nước hoa ấy cứ luôn quanh quẩn trong đầu anh. Trở lại Kinh thành, anh đã từng cho người đi tìm cô gái kia, nhưng người muốn tìm thì chưa thấy, từ trên trời lại rơi xuống một cô “em gái”.
Sống trên đời 26 năm, Tưởng Vũ Hách vẫn luôn là người làm việc quyết đoán, chỉ nhìn lợi ích, không tính nhân tình. Tất cả thương hại cùng yếu lòng, đều chỉ dùng một lần duy nhất trên người Ôn Dư.
Ban đầu, anh thấy cô thật phiền phức, vốn không muốn để ý đến cô. Thế nhưng cô giống như cái đuôi nhỏ theo phía sau, cộng thêm việc bác sĩ nói muốn cô nhanh hồi phục ký ức, phải khiến cho cô thả lỏng, Tưởng Vũ Hách mới miễn cưỡng cùng cô diễn tuồng anh em tình thâm này, chỉ mong có thể nhanh bỏ được phiền phức này.
Ngày qua ngày, Ôn Dư giống như cái đuôi nhỏ theo phía sau, trái một câu “anh”, phải một câu “anh”, gọi đến mức Tưởng Vũ Hách tâm phiền ý loạn. Từ bao giờ, cô có thể khiến cảm xúc của anh thay đổi, từ lúc nào trong đầu anh xuất hiện ý niệm không muốn cô rời đi. Anh không thích cô cười với người khác, không muốn cô thân mật với những người đàn ông khác. Thậm chí, lúc cục cảnh sát giao lại cho anh điện thoại cũ của cô, anh cũng không muốn trả lại cho cô.
Cho đến khi anh trai thật của cô xuất hiện, Ôn Dư sắp phải rời đi, Tưởng Vũ Hách biết, sự chiếm hữu của anh với cô đã không còn đơn thuần là diễn kịch như lúc đầu.
Anh không muốn làm anh trai cô nữa, thứ anh muốn là một loại cảm tình khác. Vì thế, anh tỉ mỉ chuẩn bị, muốn cùng cô nói rõ ràng, lại phát hiện ra cô không hề mất trí, từ trước đến giờ chỉ là một màn kịch của cô mà thôi.
Sự thật hé mở, trong lòng anh là tức giận, nhưng nhiều hơn chính là nhẹ nhõm. Rốt cuộc anh không cần phải e sợ, không cần phải đèn nén. Rốt cuộc anh cũng có thể trừng phạt cô. Mà sự trừng phạt này chính là giữ cô bên cạnh. Cả đời.
***
Thực ra nữ chính cũng không hẳn là trà xanh, hoặc phải nói là một trà xanh không khiến cho người ta ghét. Bởi vì dù nữ chính diễn kịch ở bên nam chính là có mục đích, nhưng Ôn Dư cũng không hại ai, ngay cả việc tra nam cũng do cô tự mình thiết kế, nhiều lắm là “dựa hơi” Tưởng Vũ Hách một chút.
Nửa đầu truyện khá thú vị, tác giả xây dựng nhân vật có màu sắc riêng. Nam chính tổng tài không như tưởng tượng, hơi giống thẳng nam, lại mang theo chút không hoàn mĩ. Nữ chính đại tiểu thư, thông minh, lanh lợi lại vẫn mang theo vẻ kiều hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính, chưa hiểu sự đời.
Các nhân vật phụ cũng rất đáng yêu, từ cô giúp việc, đến bác lái xe, anh thư ký, ba nữ chính. Điều đáng nói nhất là tác giả không bôi đen tình cảm gia đình. Cho dù hoàn cảnh của nữ chính là ba mẹ ly hôn, nhưng tác giả không đổ lỗi hay tiêu cực hóa để nâng cao vẻ “nội tâm” của nữ chính. Cặp đôi phụ về anh trai nữ chính và chị gái nữ chính cũng khá “drama”, là chất dẫn cho cặp đôi chính.
Đáng tiếc nửa sau truyện tác giả chưa kiểm soát tốt, phần gần cuối hơi rườm rà và rối rắm. Tính cách của nữ chính phần sau cũng không còn độc đáo như ban đầu, thậm chí còn “trà xanh” hơn khi diễn vai “trà xanh”.
Nhưng túm lại thì đây vẫn là một câu chuyện ngọt ngào, dành cho ai thích ăn cẩu lương và tự ngược. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ và hẹn bạn ở review tiếp theo.
____
Chú thích:
Đang hồng: đang nổi tiếng, mới nổi
Bích Loa Xuân: là một loại trà xanh
Nhẫn nhục phụ trọng: chỉ người nhịn nhục gánh vác trọng trách lớn
phủng hồng: làm cho ai đó nổi tiếng
Nữ chính giả mất trí gọi nam chính là “ca ca” (anh) thay vì “ca” (anh). Theo tớ được biết thì ca ca là từ mà mấy trà xanh hay gọi để thả thính. Khi viết rv tớ vẫn để chung là anh trong ngoặc kép nhé.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Nghịch Thần