Cuộc đời Tần Chiều Dương rất bình yên và phải nói là cực kì may mắn. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, sống êm đềm bên ba mẹ và một cô em gái đáng yêu. Riêng bản thân anh thì vẻ ngoài anh tuấn, đầu óc lại thông minh.
Song cuộc đời Tần Chiêu Dương muốn không phải chỉ nhàm chán nước chảy bèo trôi thuận dòng như thế mãi. Bởi vì Tô Hiểu Thần là ánh sáng rực rỡ của anh, tô điểm cho những hiu quạnh nhạt nhẽo trong anh. Đó mới là cuộc sống của họ, cuộc sống của Tần Chiêu Dương và Tô Hiểu Thần.
Nếu nói nhân sinh của Tần Chiêu Dương chỉ có hai màu đen trắng thì cuộc đời Tô Hiểu Thần lại muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều. Cô là một cô gái lạc quan, yêu đời và có chút ngốc nghếch nhưng trước tình yêu cô rất nghiêm túc và quyết đoán. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)
Tần Chiêu Dương và Tô Hiểu Thần là thanh mai trúc mã, gia đình hai bên cũng rất thân thiết. Anh hệt như một người anh trai luôn bảo bọc cô, ‘không nỡ’ để cô làm điều gì. Và mãi đến sau này Tần Chiêu Dương mới biết, hóa ra khi anh luôn nhẫn nại bao dung và nhượng bộ cho cô gái nhỏ đó thì cả đời này đã định sẵn, anh sẽ yêu cô ấy mà thôi.
Vốn dĩ cuộc đời Tô Hiểu Thần sẽ như một dòng nước mềm mại trôi đi nhưng từ khi có Tần Chiêu Dương cô đã từng bước phá vỡ mọi thứ vì anh. Cô nỗ lực học tập, cố gắng trong mọi chuyện, chỉ để nghe một câu khen ngợi từ anh mà thôi.
Tô Hiểu Thần sẽ không ỷ lại, cô càng muốn mình trở nên ưu tú để không phải là một hòn đá chắn đường trên mỗi bước chân anh qua.
Cô nói với anh rằng: “Nói thật, em thích trung học hạng nhất, chỗ đó có rất nhiều bạn học. Nhưng anh muốn học trường trung học A, em nghĩ vậy thì chúng ta đi cùng nhau, dù anh không nói gì chỉ hỏi em có thể thi đỗ hay không… Em liền nỗ lực cố gắng thi. Sau này em hỏi anh muốn học trường đại học nào, anh nói đại học A, em liền lấy nó làm mục tiêu. Nhưng thật ra em vẫn muốn học đại học C, cách nơi này không xa, muốn về thì về, em vẫn muốn đi đến vùng sông nước Giang Nam, cũng muốn trở thành người con gái dịu dàng.”
Nhưng vì là anh, từ đầu đến cuối em vẫn luôn đuổi theo phía sau.
Luôn luôn tin tưởng tuyệt đối như vậy, đột nhiên lại có những thay đổi bất ngờ…
Tần Chiêu Dương chọn nước Mỹ xa xôi chứ không chọn cô.
Tô Hiểu Thần biết, quyết định của anh hoàn toàn đúng, tiền đồ của anh xán lạn như vậy, anh xứng đáng được những gì tốt nhất. Còn cô, luôn hoài niệm về những buổi chiều được anh đưa về nhà, nhớ nhung những cuộc trò chuyện nhàm chán qua cửa sổ,… Và Tô Hiểu Thần biết Tần Chiêu Dương nhất định sẽ trở về bên cô.
Ngày sinh nhật của cô, anh đi rồi… Tất cả mọi thứ vẫn như cũ, chẳng qua là thiếu đi một người, nhưng cô còn cuộc sống của riêng mình, còn ba mẹ và một tương lai đáng mong chờ phía trước. Cô nhất định phải nỗ lực và kiên cường bước tiếp.
Chớp mắt một cái, đã trôi qua bốn năm hoa nở hoa tàn.
Tô Hiểu Thần gặp lại Tần Chiêu Dương sau thời gian đằng đẵng xa cách nhưng cô không muốn quan tâm anh nữa, ấy vậy mà khi nhìn đến dáng vẻ chững chạc, thuần thục của anh cô lại chua xót vô cùng. Bởi anh vốn nên có một cuộc sống khác hơn là bị ép đến trưởng thành trầm ổn như vậy.
Bốn năm trước, Tần Chiêu Dương vì chuyện gia đình, vì lo nghĩ cho tương lai của hai người nên chọn đi Mỹ. Nhưng bây giờ trở lại, anh sẽ không bỏ lỡ Tô Hiểu Thần nữa, không muốn mất đi cô thêm một lần nào trong đời.
Lần duy nhất đó đã cho anh nếm trải thế nào là cô đơn, thế nào là nhớ mong một người trong bất lực. Vậy nên, Tần Chiêu Dương mặt dày theo đuổi Tô Hiểu Thần. Anh cố gắng trân quý những phút giây bên cạnh cô, yêu thương chiều chuộng cô, toàn tâm toàn ý sủng ái cô kể cả bây giờ hay sau này.
Cả một đời dài như vậy, anh đều sống vì cô, vì tình yêu của họ mà phấn đấu nỗ lực.
Khi anh hỏi “Tô Hiểu Thần, chúng ta ở bên nhau có được không?”, cô không trả lời.
Hai người họ đã sớm hiểu được tình cảm của đối phương. Dù cho xa cách bốn năm trời nhưng tình cảm ấy vẫn vẹn nguyên, không thay đổi, không bị phai nhòa. Anh ngày càng mạnh mẽ hơn, đủ để che chở cho cô, còn cô thì vẫn cố gắng trưởng thành để sánh bước cùng anh.
Cuộc đời Tô Hiểu Thần trước nay chưa trải qua sóng gió gì to lớn, cô được bảo bọc như một viên ngọc quý trong tay cha mẹ, lại được Tần Chiêu Dương xem như một đứa trẻ mà yêu chiều. Lần đó Tần Chiêu Dương rời đi đột ngột, sau khi anh trở về, đổi lại cho cô một mái ấm hạnh phúc, một đời sủng ái cưng chiều.
Cho nên, khi nghe tin cô gặp nạn, anh không cách nào bình tĩnh được, sự sợ hãi, những điều tiêu cực cứ vây lấy tâm trí anh. Tô Hiểu Thần không thể có chuyện gì được, cô ấy nhất định sẽ bình an. Và cũng chính trong khoảnh khắc hoảng loạn này, anh nhận ra mình đã yêu cô đến nhường nào, những lời chưa kịp nói, những việc chưa kịp làm,.. anh không muốn chỉ là dang dở.
Vì thế, con người Tần Chiêu Dương trước nay chưa từng hối hận vì bất cứ quyết định nào của mình nhưng tại giây phút đó, anh đã hối hận vì sao năm đó lại chọn đi Mỹ, vì sao lại rời xa cô tận bốn năm trời, vì sao lại để cô chờ đợi? Bao nhiêu câu hỏi vì sao làm anh càng thêm nặng nề, càng thêm tuyệt vọng.
Lần gặp nạn này đối với Tô Hiểu Thần mà nói, nó giống hệt như năm đó, ngày mà Tần Chiêu Dương rời đi, mưa bụi đầy trời, anh bung dù đứng trước mặt cô, ánh mắt trong suốt chăm chú mang theo chút quyến luyến không nỡ. Thế nhưng anh vẫn rời đi, thoáng chốc thế giới của cô trở nên hiu quạnh, vắng vẻ vô cùng. Nhưng bây giờ cô không sợ nữa, chẳng phải anh hứa sẽ không để cô một mình sao? Cô tin tưởng anh, không chút nghi ngờ, anh sẽ là điểm tựa cho cô cả đời.
Cảm ơn trời vì đã cho anh một cơ hội để sửa đổi, để anh không mất đi Tô Hiểu Thần mà anh yêu lần nữa.
Trước đây cô rất dựa dẫm vào anh, dần dà nó thành một thói quen, sau đó đột nhiên anh biến mất khiến cô mất đi trọng tâm, cứ nghiêng ngã vô định.
Thật may là, anh đã trở về.
Nhưng càng may mắn hơn, cô vẫn còn giống như lúc đó, một lòng hướng về anh.
Cuộc sống sau này chúng ta chậm rãi ở bên nhau, anh nấu cơm cho em, anh sẽ dỗ em dù em vô lý, em cứ theo đuổi đam mê của mình, anh sẽ bảo vệ em, đời này kiếp này chỉ có thể là em. “Anh rất yêu em, Hiểu Thần.”
Câu chuyện này của Bắc Khuynh không cao trào sóng gió gì nhiều nhưng đủ để thấm, một tình yêu không có bắt đầu cũng không có kết thúc, nó xuôi theo dòng chảy của thời gian, một cách tự nhiên nhất mà len lỏi vào tim chúng ta.
Tình yêu của Tô Hiểu Thần và Tần Chiêu Dương rất đẹp, nếu không phải là bắt đầu từ lúc còn là hai đứa trẻ vô tư lự, sao có thể bên nhau đến bạc đầu? Cuối cùng cả đời này, dù phải đánh đổi tất cả, cũng nguyện ý ở bên cạnh anh.
Tần Chiêu Dương là mảnh ghép đẹp đẽ nhất trong nhân sinh của Tổ Hiểu Thần.
_____
“ “: Trích từ truyện.
RV: Nhiên Tú Nữ
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ
Cre: Google/Huaban