#Review
TRÙNG SINH CHI DỮ THÊ
Tác giả: Mai Quả
Thể loại: trùng sinh, xuyên không từ mạt thế đến cổ đại, hài, sủng, HE
Độ dài: 1533c+ 4PN
Tình trạng: Hoàn cv - đang edit
***
Thú thực, lúc tớ đọc xong chuyện này có một cảm giác gọi là tư duy hỗn độn. Thứ nhất bởi vì đọc cv nên bị loạn chữ, thứ hai là truyện quá dài, tình tiết quá nhiều, nhân vật càng không thiếu, rất hỗn loạn và khó hình dung.
Truyện bắt đầu bằng việc nữ chính Ngọc Tiểu Tiểu tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, không phải mạt thế chỉ có cát vàng, gió lốc, càng không có cái gọi là zombie. Đồng thời trong đầu Ngọc Tiểu Tiểu cũng xuất hiện những ký ức của một nữ nhân tên là Ngọc Linh Lung. Nàng vốn là công chúa của Phụng Thiên quốc, sau khi mẫu hậu qua đời, phụ hoàng dưới sự xúi giục của gian phi đưa nàng đến đất phong. Tất nhiên là mọi chuyện không thể đơn giản như thế, Ngọc Linh Lung giữa đường gặp nạn, mất hết tất cả, ngay cả mạng sống cũng suýt không còn. Để bảo vệ bản thân và đệ đệ, nàng ta cấu kết với những ông “tai to mặt lớn” ở các quốc gia khác, trả thù gian phi, từng bước bước lên ngôi vị nữ vương. Nhưng kết cục lại bị chính đệ đệ mình dùng một mồi lửa thiêu chết. Ngọc Tiểu Tiểu sau khi nhớ lại, phát hiện bản thân lúc này là Ngọc Linh Lung năm mười ba tuổi - thời điểm bắt đầu tấn bi kịch của nàng ta. Không muốn đi trên con đường trở thành một “nữ đế tàn bạo”, việc đầu tiên Ngọc Tiểu Tiểu làm sau khi tỉnh lại là trực tiếp gả mình cho Cố tam thiếu - nhân vật còn chưa xuất hiện đã chết ở kiếp trước. Chuyện sau đó, đơn giản chính là quá trình sủng ái phò mã, tiêu diệt tất cả những kẻ muốn hại phu quân của Ngọc công chúa.
***
Nữ chính là một cô nàng thần kinh siêu thô, rất bạo lực, tư duy luôn không cùng quỹ đạo với người khác. Chỉ khổ mấy anh nam phụ, mỗi lần “tỏ tình” đều bị nữ chính xuyên tạc, tức đến đau tim. Nữ chính mặc dù không không phải kẻ ngốc nhưng không thích động não (tất nhiên là mỗi lần động não đều khiến người người “run sợ”) chỉ thích dùng nắm đấm để giải quyết mọi chuyện. Bởi vì không ai có thể đánh thắng nữ chính nên chỉ có thể cam chịu bị “đàn áp”, trong đó thê thảm nhất là người cha hôn quân của nữ chính. Bởi vì đến từ tận thế, quan điểm tình yêu của nữ chính chính là: hợp thì ở, không hợp thì tan, làm hại nam chính lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị bỏ rơi. Sau này, khi thích nam chính rồi thì nữ chính hiện nguyên hình là‘kẻ chiếm hữu’, bất kỳ sinh vật nào, cho dù là nam hay nữ, dám có ý đồ với “tiểu Cố nhà nàng” đều bị nữ chính xử đẹp.
Về phần nam chính, so sánh với những nam phụ khác thì hắn không phải người xuất sắc nhất nhưng lại là người thích hợp nhất. Hắn xuất thân con nhà võ tướng, mặc dù mồ côi cha nhưng có ca ca yêu thương che chở. Trên chiến trường hắn là Cố tướng quân giết người không chớp mắt nhưng khi cởi áo giáp, hắn chỉ là Cố tam thiếu gia, không có trách nhiệm đè nặng, không mưu cầu cường quyền, có thể bồi nàng ăn, bồi nàng chơi, cho nàng một vùng trời yên bình, hạnh phúc.
Ngoài nam, nữ chính, các nhân vật phụ cũng khiến tớ cực kỳ ấn tượng, đặc biệt là dàn nam phụ. Đó là Cảnh đại hoàng tử của Tru Nhật quốc - một kẻ sinh ra để dành cho cung đấu; Tô Chiêu - hoàng đế của Thanh Long triều, tâm tư âm trầm, nhẫn nhục tất thảy để báo thù; Giang tướng quân, “Minh châu long đong nhưng vẫn toả sáng.”; Nhiếp chính vương Bạch Hổ quốc - Tả Hữu - một người vô cùng thông minh nhưng lại luôn mang bộ dáng ngốc nghếch trước mặt nữ chính.
Tớ đặc biệt thích đám “hồ bằng cầu hữu” của nữ chính, mặc dù thô lỗ nhưng rất trung thành, luôn thích tỏ ra thông minh nhưng thần kinh thô thì không kém gì nữ chính. Tớ cũng thích vị “hôn quân cha” của nữ chính. Ông ấy không phải vị vua tốt nhưng chắc chắn là người cha tốt.
Bởi vì mặc dù là một kẻ nhát gan, sợ chết lại dám dũng cảm đứng lên đối mặt với “boss phản diện” để bảo vệ con gái cùng con rể. Những màn đấu khấu của cha con nhà này thì hài thôi rồi. Những lúc như vậy, vị “hôn quân” kia hoàn toàn không có dáng vẻ của một vị vua, tự tôn, kiêu ngạo gì đó cũng bỏ xuống, chỉ còn là một người cha đang cố gắng dạy dỗ “nữ nhi ngu ngốc” nhà mình. Còn hai nhân vật cuối cùng tớ không thể không nhắc đến. Đó chính là các vị ca ca của nam chính. Cố đại thiếu bề ngoài chính trực nhưng một bụng tâm cơ. Bởi vì hoàn cảnh nên nuôi dưỡng nam chính như con trai, chiều chuộng nữ chính như con gái. Cố nhị ca thì ngược lại, tính tình nóng nảy. Dù vậy cũng thương em không hề kém đại ca.
Lúc bắt đầu viết review, tớ phải nghĩ một lúc mới tìm ra từ để miêu tả chuyện này. Đó chính là: lẩu thập cẩm! Nữ chính vừa trùng sinh vừa xuyên không, bàn tay vàng, hào quang vạn trượng. Số lượng nhân vật đồ sộ, dạng nào cũng có, tất nhiên là không thể thiếu những tình tiết siêu máu chó. Thế mà chả hiểu tại sao tới lại có thể vui vẻ ăn từ đầu đến cuối, thậm chí húp sạch cả nước. Ngẫm lại có lẽ bởi vì cái điên điên khùng khùng của nữ chính, sự thâm tình của nam chính cùng độ mặt dày của đám “lâu nhâu”. Truyện dù dài nhưng các tình tiết được xử lý nhanh chóng, bao trùm toàn bộ nội dung là sự hài hước nên không khiến người đọc cảm thấy mệt mỏi. Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng, có đầy đủ vui, buồn, ngọt, đắng; giữa những vui vẻ là tình cảm huynh đệ, cha con nồng nàn mà bạn không nên bỏ qua.
-------------
Review by Mỹ Dung Hoa
Des by Họa Qúy Phi
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cre pic: Google/huaban