“Hứa Nhượng, nếu một ngày tớ biến mất, cậu có tìm tớ không?”
“Nếu cậu biến mất, chắc chắn là do giận tớ.”
“Hahaha, vậy cậu định làm thế nào để dỗ quay lại, phụ nữ khi giận rất đáng sợ.”
“Cậu bảo dỗ như thế nào thì tớ sẽ dỗ như thế, tốt hơn là cậu nên tự mình nói ra, sau này tớ sẽ làm theo.”
Lúc đó, Bạch Ly nửa thật nửa giả, thuận miệng nói câu: “Vậy cậu nói cậu cưới tớ, có thể tớ sẽ tha thứ cho cậu.”
Bốn năm sau, Hứa Nhượng tìm được Bạch Ly, thật sự đã giữ đúng lời hứa năm đó.
“Bạch Ly.”
“Tớ đến cưới cậu.”
***
Nhất Trung có hai nhân vật cặn bã nổi tiếng, một Bạch Ly xinh đẹp lạnh lùng thích chơi đùa trái tim của những nam sinh hiền lành ít nói, một Hứa Nhượng trêu ghẹo hoa đào khắp nơi, thay bạn gái như thay áo. Chẳng hiểu thế nào mà khi vừa chuyển tới một thời gian, hai kẻ cặn bã ấy lại dính lấy nhau như một cặp song sinh không tách rời. Ai cũng nghĩ bọn họ có gian tình. Quả thật, hai người đều là độc nhất vô nhị trong mắt đối phương. Nhưng mọi chuyện chỉ đến vậy mà thôi.
Bởi vì bọn họ vĩnh viễn sẽ chỉ là “bạn tốt”...
Thực ra, đây là câu chuyện về hai kẻ tưởng như lạnh lùng cứng rắn lại sợ hãi phải đối diện với tình cảm của chính mình. Nói vậy là bởi, “A Ly” và “A Nhượng” của năm đó đều mang trái tim dũng cảm và tình yêu trẻ dại tràn ngập cõi lòng, nhưng rốt cuộc họ vẫn rời xa trong dằn vặt đớn đau vì không nhìn thấy được tình yêu trong mắt đối phương.
Lạc nhau giữa biển người chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, trên tay A Ly lại không có bông hoa đỏ nhỏ* nào để A Nhượng dễ dàng tìm thấy. Một lần như vậy mất trọn bốn năm.
Bốn năm này, không ai sống tốt hơn ai, cũng chẳng ai vì thiếu ai mà không thể sống tiếp. Hứa Nhượng tiếp nhận công việc của tập đoàn gia đình, trở thành người đàn ông trầm ổn có năng lực. Bạch Ly yên tĩnh sống cuộc sống của mình, vẫn ngày ngày lấy vẽ tranh làm lẽ sống. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland)
Thật ra thì thế giới này chẳng phải là một nơi tốt đẹp với Hứa Nhượng và Bạch Ly. Ai cũng đang giữ chặt tổn thương trong lòng không nói ra, vì đối với hai người, cọng rơm cứu mạng giữa dòng nước xiết đã trôi xa từ bốn năm trước.
Bạch Ly quen biết với Hứa Nhượng vào lúc chứng sợ tiếp xúc với nam giới và sợ giao tiếp của cô trầm trọng nhất. Khi đó cô cho rằng việc tiếp xúc với mọi người, nhất là nam sinh sẽ khiến bệnh tình của mình thuyên giảm. Và thực sự Hứa Nhượng đã cứu rỗi cô vào thời điểm đó, nhưng họ chỉ là “bạn tốt”.
Tình cảm yếu ớt năm ấy Bạch Ly giấu kín hết lần này đến lần khác bị Hứa Nhượng vùi dập. Anh không đối xử tệ với cô, anh chỉ là không thích cô mà thôi.
Cũng năm ấy, sau khi Bạch Ly biến mất không lâu, Hứa Nhượng mới nhận ra một chuyện đáng sợ. Anh yêu Bạch Ly, từ lâu niềm vui và lẽ sống cũng đặt trên người cô gái kia.
Gặp lại tại thành phố cũ sau nhiều năm bỏ lỡ, người vẫn là người năm đó nhưng bản thân đã không còn là ta của lúc đầu.
Lần này đổi lại là Bạch Ly trốn tránh Hứa Nhượng, đổi thành Hứa Nhượng chịu đựng hình phạt đến muộn của anh.
Tình cảm của họ, nếu không tàn nhẫn bóc trần, không trải qua suy sụp và đau khổ chất chồng thì sẽ không thể nào đứng dưới ánh sáng. Mọi tổn thương đều có nguyên nhân, đằng sau nỗi ám ảnh đều là những vết thương thể nào khép miệng. Hứa Nhượng là vậy, mà Bạch Ly lại càng như vậy.
Ngoài chứng sợ tiếp xúc với nam giới, Bạch Ly còn chịu đựng trầm cảm đã lâu. Mỗi ngày với cô đều là một trận chiến với chính mình, đấu với thứ ngày đêm muốn kéo cô xuống biển sâu lạnh lẽo.
Không ai hiểu người bị bệnh tâm lý cảm thấy thế nào. Tất cả đồng cảm và thấu hiểu từ người khác đều chỉ là tạm bợ hời hợt, không cách nào cứu người ta khỏi hố sâu tuyệt vọng. Có điều, họ cũng là con người, cũng mong cầu yêu thương và thiện ý.
Thật may là vẫn còn có rất nhiều người yêu thương Bạch Ly. Một Thẩm Thanh Dữ coi cô như em gái ruột, cô bạn thân Trình Chi phóng khoáng yêu đời, còn có một Hứa Nhượng dịu dàng như dòng hải lưu ấm áp.
“A Ly, anh đến đón em cùng về nhà.”
Chỉ một câu ấy thôi, cho dù thế giới có xám xịt một màu đi chăng nữa, dù thế gian chẳng đáng giá để cô lưu luyến đi chăng nữa, nhưng nơi ấy có những người thực lòng quan tâm cô, Bạch Ly nhất định phải sống tiếp.
Sau khi gặp lại và dây dưa không rõ với Hứa Nhượng, thật lâu Bạch Ly mới hiểu được bóng ma trong quá khứ và cuộc sống hiện tại của anh, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao năm ấy anh không nhận ra tình cảm của mình.
Hứa Nhượng đã từng không sợ trời không sợ đất, anh không có gì là không dám, chưa từng lo lắng hay do dự. Nhưng bây giờ anh không còn là thiếu niên ngang tàng năm đó nữa, bởi vì trong lòng anh đã có Bạch Ly. Anh bắt đầu lo lắng về việc mình sẽ làm tổn thương đến cô, lo lắng cô sẽ rời đi lần nữa.
“Đi hết một vòng, lúc anh không còn hy vọng gì với thế giới này, em lại trở về nơi này.”
Nói Hứa Nhượng cứu vớt Bạch Ly, không bằng nói cả hai sưởi ấm cho nhau. Chính Hứa Nhượng cũng là nạn nhân của những trầm uất và đau khổ kia. Sau cùng, Bạch Ly rốt cuộc cũng biết mình quan trọng đến nhường nào trong sinh mệnh của anh.
Tình yêu của họ là bức tranh trừu tượng đủ mọi sắc độ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy hỗn loạn và khó hiểu, nhưng người trong cuộc mới biết có bao nhiêu ấm áp vùi trong lớp màu rực rỡ ấy.
Trước kia tuy chán ghét thế giới này nhưng Bạch Ly vẫn hy vọng mọi người có thể sống tốt.
Sau khi trở về bên Hứa Nhượng, Bạch Ly có được hạnh phúc nên cũng hy vọng mọi người có thể cảm thấy hạnh phúc như mình.
Trước kia Hứa Nhượng sống không có mục tiêu, trầm ổn cũng chỉ là một loại chết lặng.
Sau khi trở về bên Bạch Ly, cứu cô ra khỏi vùng nước sâu trở thành động lực sống duy nhất của Hứa Nhượng.
“Thật tốt khi còn sống.”
Còn sống là còn có thể đem những chuyện vốn cho rằng đã tuyệt vọng biến thành có hy vọng, còn sống thì còn có thể biến sa mạc thành một bụi hoa.”
“Trước khi các vì sao đến” là một câu chuyện ấm áp, đây là điều đầu tiên reviewer cảm nhận được sau khi đọc xong những dòng cuối cùng. Không có người thứ ba, không có âm mưu quỷ quái trùng trùng, chỉ có cuộc chiến trong nội tâm hai nhân vật chính và tình yêu của họ dành cho nhau. Văn phong của tác giả cân bằng giữa u buồn và tươi sáng, hy vọng và tuyệt vọng. Dù không chú tâm quá nhiều vào thiết lập bối cảnh hay nhân vật nhưng nội tâm giằng xé của nhân vật chính được Tô Bì Phao Phù sắp xếp và bộc lộ vô cùng tự nhiên.
Đây thực sự là một tác phẩm chữa lành tuyệt vời dành cho những độc giả yêu thích tình yêu cứu rỗi. Không chỉ vậy, tác phẩm còn lột tả vô cùng chân thật về những tổn thương của bóng ma trong quá khứ, về tình bạn, tình thân trong hoàn cảnh tồi tệ nhất. Nếu bạn muốn tìm một bộ truyện làm dịu tâm hồn thì đây chắc chắn là câu chuyện dành cho bạn đó.
“Thật ra trước kia em còn nghĩ, nếu như Hứa Nhượng kết hôn với người khác sẽ có bộ dáng gì, kết quả em phát hiện, em không thể nghĩ ra.”
Bởi vì Hứa Nhượng là người cao ngạo, sẽ không thuộc về bất kỳ người nào.
“Dù sao những người giống như anh, dường như sẽ không bao giờ thực lòng với ai.”
[...]
Nhẹ nhàng gọi một câu: “Chồng ơi.”
Hứa Nhượng quay đầu lại nhìn cô.
“Bây giờ em đã biết rồi.” Bạch Ly nói: “Biết Hứa Nhượng khi thật lòng thật dạ yêu một người thì sẽ có bộ dáng như thế nào.”
Giống như bây giờ, chính là bộ dáng giống như anh yêu cô.”
____
(*): Dựa theo một câu thoại nổi tiếng trong bộ phim “Tặng bạn một đoá hoa đỏ nhỏ”
“ “: Trích từ truyện.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.
*Nếu trong bài review có trích dẫn từ truyện, mọi người vui lòng tham khảo nguồn chuyển ngữ mà review-er đọc nhé ^^
Cre pic: Google/huaban
Nguồn chuyển ngữ: Sakura House